Khách sạn hoàng gia, L.A.
Bên trong căn phòng tổng thống, Lưu Kha Nguyệt đang được bác sĩ kiểm tra lại toàn bộ sức khỏe.
Tháo ông nghe xuống, bác sĩ lên tiếng:
“Sức khỏe của cô ấy đã hồi phục rất nhiều, thời gian tới cố gắng bồi bổ cơ thể thật tốt, còn các vết thâm tím thì cứ thoa thuộc theo hướng dẫn tôi đã chỉ định, chẳng bao lâu nữa máu bầm sẽ hết.”
“Được rồi, ông ra ngoài đi.”, Phương Thần Phong ngồi phía đối diện hai người cất giọng trầm trầm.
“Vâng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”, Lưu Kha Nguyệt mỉm cười nhìn ông.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Phương Thần Phong nói với Lâm Minh Thiện:
“Cậu bảo người hầu chuẩn bị cho cô ấy một phòng riêng cũng như đồ dùng cá nhân.”
“Vâng, thưa lão đại.”, Lâm Minh Thiện liếc ánh mắt lạnh nhạt về phía Lưu Kha Nguyệt rồi mới rời đi.
Bên trong căn phòng một lẫn nữa lại rơi vào trạng thái im lặng, Lưu Kha Nguyệt không biết nói gì để xua tan bầu không khí lúng túng này, chỉ biết ngồi đan xoắn hai bàn tay vào nhau, một lúc sau Phương Thần Phong mới nói:
“Sáng này em cứ nghỉ ngơi đi, chiều chúng ta sẽ bay về thành phố A.”
“Em… em biết rồi.”
“Vậy bây giờ tôi đi ra ngoài một chút, hẹn gặp lại em buổi chiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạm biệt anh.”
Trong căn phòng tổng thống ngay bên cạnh, Phương Thần Phong ngồi đối diện với Lâm Minh Thiện, giọng nói thâm trầm của anh cất lên:
“Có kết quả không?”
Lâm Minh Thiện nhìn anh một chút mới trả lời:
“Không, bọn chúng vô cùng cẩn thận, không để lại bất cứ dấu vết nào.”
“Có lẽ chúng ta phải tìm đến bọn Sóc Đất.”, Phương Thần Phong vừa lắc ly rượu vừa nói.
“Tôi biết rồi.
Nhưng…”
Nghe ra sự ấp úng của Lâm Minh Thiện, Phương Thần Phong liền nói:
“Có gì cứ nói thẳng.”
Nghe vậy Lâm Minh Thiện thở dài nói:
“Nếu mọi suy đoán của cậu là sai thì sao? Cậu định làm gì với bọn chúng.”
“Cho dù có đúng hay sai, thì trong lòng tôi cũng đã có quyết định.
Tôi không thể bỏ rơi Kha Nguyệt.”
“Cậu đúng là một tên ích kỉ!!! Vậy còn Linh Chi, cậu không suy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy hay sao? Cô ấy đã làm gì lên tội để rồi bị cậu đối xử như vậy?”, Lâm Minh Thiện giận dữ nói lớn.
“Linh Chi nhất định sẽ hiểu cho tôi, chắc chắn là như thế.”
“Khốn kiếp!!!”, Lâm Minh Thiện không kìm chế được cơn tức giận mà chửi thề một câu, anh ta cảm thấy bản thân không thể đối mặt với Phương Thần Phong vào lúc này, bởi vì anh ta sợ mình không giữ được bình tĩnh mà lao vào đánh cho hắn một trận.
Lâm Minh Thiện cảm thấy cách làm việc lần này của Phương Thần Phong đúng là điên rồi, thế là anh liền cầm chiếc áo vest rời đi.
Trước khi Lâm Minh Thiện rời đi, Phương Thần Phong nói vọng ra:
“Tốt nhất cậu đừng có ý định gì với Linh Chi.”
Lời nói này của Phương Thần Phong khiến Lâm Minh Thiện phải dừng lại bước chân, khuôn mặt anh tuấn nhưng tràn đầy giận dữ quay lại đối diện với Phương Thần Phong:
“Tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu, nhưng nếu có bất kì tổn hại nào xảy đến với Linh Chi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”, nói xong Lâm Minh Thiện không quan tâm đến Phương Thần Phong nữa mà nhanh chóng rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại Phương Thần Phong cùng thuộc hạ canh chừng bên ngoài, trên người anh lúc này tỏa ra nồng đậm sát khí khiến cho đám thuộc hạ không dám có bất cứ động thái nào, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến lão đại và Lâm giáo đầu đối chọi nhau gay gắt đến như vậy.
Sau khi rời khỏi khách sạn hoàng gia, Lâm Minh Thiện lập tức lái xe một mình đi đến một nơi, đứng trước tấm biển hiệu to lớn ghi hai chữ “Laka Restaurant”, phía cuối còn có biểu tượng một con sóc, Lâm Minh Thiện không chần chừ mà tiến vào trong.
Vừa vào đến cửa, anh ta liền bị hai bảo an chặn lại:
“Thân phận.”
“Lâm Minh Thiện, Hắc Phong Bang.”
Nghe đến ba chữ Hắc Phong Bang, hai tên bảo an lập tức tránh đường để anh đi vào, Lâm Minh Thiện có vẻ như biết rất rõ kiến trúc nơi này nên anh đi thẳng vào bên trong mà không cần bất cứ sự chỉ dẫn nào.
Đứng trước cánh cửa thép chống đạn, Lâm Minh Thiện nâng gáy súng gõ ba tiếng theo một tiết tấu nào đó.
Một lúc sau, một thuộc hạ ở bên trong đi ra nói nhỏ gì đó vào tai anh, Lâm Minh Thiện nhìn cánh cửa một lúc rồi cũng đi theo tên thuộc hạ kia vào một trong số những căn phòng gần đó.
Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Minh Thiện nghe thấy tiếng động từ căn phòng vừa rồi, dường như có người đã rời đi, tên thuộc hạ kia cũng đã nghe được động tĩnh liền nói gì đó vào máy liên lạc, sau đó quay sang nói với Lâm Minh Thiện:
“Chúng ta đi.”
Lâm Minh Thiện không nói gì nhưng vẫn đi theo anh ta, đến trước căn phòng lúc nãy, tên thuộc hạ kia liền đưa chiếc thẻ trong túi ngực ra quẹt, cánh cửa thép ngay sau đó liền tự động mở ra.
“Ngài ấy đang đợi anh bên trong.”
Tiến vào bên trong, đối diện với ánh nhìn của Lâm Minh Thiện là một người đàn ông trẻ cũng tầm tuổi như anh ta.
Trái ngược với bộ vest đen lịch sự Lâm Minh Thiện đang mặc trên người thì anh ta chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ kiểu Nhật.
Gương mặt đẹp trai nhưng đầy xảo quyệt nhìn vào Lâm Minh Thiện nói:
“Ngọn