Trong ăn phòng thiếu ánh sáng, Lý Hàn Ân ngồi trên chiếc ghế da đen quay mặt ra bên ngoài, gương mặt tuấn lãng nhưng tràn đầy ngoan độc, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến không khí trong phòng ngày càng lạnh lẽo, ngột ngạt.
“Cốc… cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan sự im lặng đến đáng sợ nơi đây, nghe thấy tiếng động Lý Hàn Ân lúc này mới hơi quay đầu lại, nói:
“Vào đi.”
Được sự đồng ý, người bên ngoài liền mở cửa tiến vào:
“Chủ nhân, mọi chuyện ngài căn dặn tôi đã an bài ổn thỏa.”
“Tốt lắm! Còn bên phía Triệu Y Vân, nhớ theo dõi cô ta kĩ càng xem thái độ của cô ta ra sao.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Lý Hàn Ân từ đầu đến cuối vẫn không hề ngoảnh đầu lại, gương mặt hắn giờ đây còn ngoan độc hơn trước rất nhiều, ánh mắt căm phẫn nhìn ra bên ngoài gằn giọng:
“Phương Thần Phong… Phương gia… các người nên bắt đầu đếm những ngày cuối cùng cuộc đời mình đi.”
Tên thuộc hạ đứng phía sau nghe hắn nói vậy cũng nhìn ra bầu trời bên ngoài, bên môi thấp thoáng là nụ cười nhếch mép gian xảo.
---------
Khu nhà chính Hắc Phong Bang, hôm nay Hà Linh Chi chỉ dành buổi sáng để học làm bánh, còn dành buổi chiều cho một số công việc cá nhân.
Bây giờ cô đang ngồi trên chiếc bàn trà ngoài ban công, đôi bàn tay không ngừng thao tác trên bàn phím, có vẻ như có điều gì đó không đúng ý nên hai đầu lông mày cô cau chặt lại với nhau, hiện tại trời đang vào cuối thu đầu đông nên thời tiết có chút se lạnh, vậy mà trên trán Hà Linh Chi lại lấm tấm một chút mồ hôi tựa như cô đã ngồi đây từ rất lâu rồi.
Thời gian còn lại của Hà Linh Chi không còn nhiều, nên cô phải nhanh chóng hoàn thiện nó trước thời khắc đó xảy đến.
Trước đây cô đã từng phân vân không biết có nên nói cho Phương Thần Phong biết vấn đề mà cô đang gặp phải hay không, nhưng hai ngày qua, khi không có anh bên cạnh cô liền biết bản thân đã dựa dẫm vào anh quá nhiều, khiến cho việc xa anh một chút thôi cô đã cảm thấy lo lắng không thôi.
Anh từng nói cô hãy coi anh là bầu trời của mình, là nơi an toàn để mà dựa dẫm, những lời nói đó có phải là lời tỏ tình của anh hay không? Cô không biết, nhưng nếu anh đã cho phép cô yếu đuối khi ở bên anh, thì cô sẽ không ngại ngần mà dựa vào, vì vậy cô quyết định sẽ nói cho anh biết tất cả, để cô có thể cùng anh vượt qua khoảng thời gian này.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, tiếng “ting” vang lên từ chiếc máy tính báo hiệu tải dữ liệu thành công, lúc này hai đầu lông mày của Hà Linh Chi mới dãn ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy trời cũng đã bắt đầu tối.
Đúng lúc này, từ ngoài cổng chính Hắc Phong Bang vang lên tiếng động cơ xe ô tô, tiếp theo đó là một đoàn xe thương vụ màu đen tiến vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số những chiếc xe đó, có một chiếc xe đi giữa vô cùng đặc biệt, nhìn lướt qua Hà Linh Chi liền biết ngay người trong xe là ai, gương mặt cô bây giờ vui mừng không thôi.
Đứng trên ban công nhìn xuống dưới, người trong xe bây giờ mới bước xuống.
Đầu tiên là Lâm Minh Thiện ở vị trí phó lái, sau khi xuống xe anh liền đi về phía sau mở cửa, đập vào mắt Hà Linh Chi là đôi giày da cao cấp thương hiệu mà anh vẫn thường đi, sau đó là cả cơ thể tráng kiện trong bộ vest đen khom người bước xuống.
Được gặp lại gương mặt mà bản thân đã nhớ nhung suốt hai ngày qua, nụ cười bên môi Hà Linh Chi liền rạng rỡ không thôi, chuẩn bị quay người chạy xuống đón hắn thì từ trong xe một cô gái lạ mặt xuất hiện, sau đó liền đi theo sát phía sau Phương Thần Phong đi vào phòng khách.
Nụ cười của Hà Linh Chi liền tắt, đôi mắt lưu ly to tròn đảo nhẹ hoài nghi, từ trước đến nay Phương Thần Phong nổi tiếng không gần nữ giới, vậy tại sao bên cạnh hắn bây giờ lại xuất hiện một cô gái lạ? Dù không biết cô ta là ai nhưng dựa vào hành động của cô ta thì chắc chắn không phải người thân của hắn, suy xét một chút Hà Linh Chi quyết định đi xuống dưới.
Bởi vì tâm trí của Hà Linh Chi bây giờ hoàn toàn là hình ảnh Phương Thần Phong cùng cô gái kia đi sát nhau nên cô không hề nhận ra một điều là bản thân đang mặc trang phục có hơi…
Dẫn Lưu Kha Nguyệt vào bên trong, Phương Thần Phong ám chỉ cô ngồi xuống bàn trà, nếu là bình thường thì Lưu Kha Nguyệt đều sẽ ngồi đối diện với hắn, nhưng hôm nay sau khi về đây cô lại chuyển qua ngồi cạnh.
Hành động này của cô khiến Phương Thần Phong thoáng cau mày nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng như cũ.
Đúng lúc này, Hà Linh Chi từ trên cầu thang đi xuống vừa hay bắt gặp một màn này thì bất động, Lâm Minh Thiện từ lúc cô đứng trên ban công hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng đến khi cô đứng trước mặt như thế này, hắn có chút… vừa buồn cười vừa thấy thương.
Hà Linh Chi cứ đứng đó nhìn Phương Thần Phong và Lưu Kha Nguyệt, biểu hiện của cô bây giờ đúng thật là có chút… ngốc, trên người cô là bộ đồ ngủ hello kitty màu hồng, chân thì đi đôi dép lông cũng màu hồng luôn, còn đầu thì đeo một chiếc bờm gắn con bạch tuộc to đùng trên đỉnh, biểu cảm khuôn mặt thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đến Phương Thần Phong nhìn cô cũng không kìm chế được nụ cười mà khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cô gái này là…”, giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Kha Nguyệt vang lên kéo ý thức của Hà Linh Chi về hiện tại.
Dường như Hà Linh Chi cũng đã đoán ra được phần nào sự mờ ám giữa cô ta và Phương Thần Phong nên ánh mắt cô liền khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, nhưng cô vẫn không lên tiếng giải đáp thắc mắc của Lưu Kha Nguyệt mà đánh ánh mắt về phía Phương Thần Phong, cô muốn xem xem anh sẽ giới thiệu cô như thế nào.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong quay qua trả lời Lưu Kha Nguyệt:
“Cô ấy tên Hà Linh Chi, cũng là người của Hắc Phong Bang.”, trả lời xong ánh mắt anh lại quay trở lại gương mặt Hà Linh Chi.
Nghe câu nói của anh, tâm Hà Linh Chi liền lạnh đi, thì ra đối với anh cô cũng chỉ là người của Hắc Phong Bang, giọng nói lạnh nhạt của Hà Linh Chi vang lên:
“Vậy còn cô?”
Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh kia, Lưu Kha Nguyệt mỉm cười trả lời:
“Tôi là…”
“Cô ấy là một người quen cũ của anh, tên Lưu Kha Nguyệt.”, Phương Thần Phong lên tiếng cắt ngang lời Lưu Kha Nguyệt.
Lời Phương Thần Phong vừa dứt thì cả Hà Linh Chi và Lưu Kha Nguyệt đều đánh ánh nhìn về phía anh, nhưng anh lại chẳng tỏ bất cứ thái độ gì.
Lưu Kha Nguyệt thấy thế liền cười trừ với Hà Linh Chi, còn Hà Linh Chi thì vẫn nheo mắt nhìn Phương Thần Phong.
“Thiện, cậu dẫn Kha Nguyệt lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa lão đại.
Lưu tiểu thư, mời theo tôi.”
Lưu Kha Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc đi theo Lâm Minh Thiện, phòng của cô ta nằm ở hành lang đối diện phòng ngủ của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi.
Sau khi Lưu Kha Nguyệt đi khỏi, Hà Linh Chi nhìn Phương Thần Phong một chút rồi cũng quay gót đi lên phòng.
Phương Thần Phong thấy cô như vậy chỉ biết thở dài một tiếng sau đó cũng nối bước theo sau.
Sau khi vào phòng, Hà Linh Chi liền nâng tay đóng thật mạnh cánh cửa, nhưng Phương Thần Phong đã mau chóng chặn nó lại tránh làm ra tiếng động lớn.
Hà Linh Chi mặc kệ anh mà đi đến chiếc ghế lông yêu thích của mình ngồi xuống bật tivi lên xem, hành động này của cô khiến Phương Thần Phong không biết nói gì, lặng lẽ đi về phía cô, đứng trước mặt cô anh đem chiếc điều khiển tắt tivi đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói hết sức dịu dàng hỏi:
“Đang giận anh sao?”
Nghe câu hỏi của anh, Hà Linh Chi cau mày quay lại nhìn Phương Thần Phong nói:
“Sao em phải giận anh?”
“Thế là đang giận rồi.”, Phương Thần Phong mỉm cười đáp.
“Em đã bảo là…”
Lời Hà Linh Chi còn chưa nói hết thì đã bị Phương Thần Phong chặn lại bằng một nụ hôn, anh hôn cô một cách ngấu nghiến, như thể bù đặp lại cho hai ngày xa cách cô vậy.
Ban đầu Hà Linh Chi còn phản kháng lại anh, nhưng sau đó cuối cùng cũng đành thỏa hiệp mà hùa theo, Phương Thần Phong thuận thế nhướn người áp sát cô xuống chiếc ghế lông.
Một lúc lâu sau anh mới buông tha cho đôi môi sưng tấy của cô, nhưng lại tiếp tục chôn vùi gương mặt tuấn lãng vào hõm cổ của cô hít lấy mùi hương quen thuộc mà hắn yêu thích nhất.
Môi anh vừa rời khỏi Hà Linh Chi liền kịch liệt thở dốc, đôi môi mấp máy hỏi Phương Thần Phong:
“Cô gái kia là ai?”
Nghe câu hỏi của cô, Phương Thần Phong vẫn không ngẩng đầu lên, thậm trí còn vùi sâu hơn giống như muốn khảm cô vào bên trong người hắn vậy, để hắn lúc nào cũng có thể được bên cạnh cô, giọng nói trầm ổn của hắn vang lên:
“Là một người quen cũ cách đây mười lăm năm.”
“Em không tin quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở ba chữ ‘người quen cũ’ như anh đã nói.”
Lần này Phương Thần Phong ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chất vấn của cô, nhìn sâu vào