Hà Linh Chi cứ thế ngồi tựa đầu vào vai Lâm Minh Thiện mà nhìn về phía chân trời đằng xa, còn Lâm Minh Thiện cũng giữ nguyên tư thế bên cạnh cô, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua từng thân cây cao lớn mà chiếu lên người bọn họ tạo ra một bức tranh lãng mạn tuyệt đẹp, nhưng lại có chút thê lương.
Vốn dĩ Hà Linh Chi có thể đón nhận sự thật một cách bình thản như vậy không chỉ bởi vì cô đã đoán trước được, mà còn vì cô đã buông tay rồi, không níu giữ, không tiếc nuối thì sẽ không quá đau đớn khi chấp nhận mọi thứ, ngày hôm nay cho dù sự thật có là gì đi chăng nữa, thì cô cũng chẳng còn vương vấn nữa rồi, bởi vì trong lòng anh không hề có cô và cô cũng không phải người ngu ngốc cố gắng níu kéo những thứ vốn không thuộc về mình.
Trước đây cô cứ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô biết được tất cả về mối quan hệ giữa anh và Lưu Kha Nguyệt, có lẽ cô sẽ đau đớn, sẽ thống khổ đến cùng cực, nhưng thật không ngờ, khi ngày đó xảy đến cô lại có thể bình tĩnh đón nhận đến như thế, chờ sau khi vết thương ổn định, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Lúc này, ở phía đằng xa trong sân chính, một bóng người cao lớn, anh tuấn đang giương đôi mắt sắc lạnh tràn đầy sát khí nhìn bọn họ, khí lạnh trên người hắn tỏa ra xung quanh khiến Lưu Kha Nguyệt đứng bên cạnh phải khiếp sợ, phóng theo hướng ánh mắt của hắn, sau khi xác định hai người đó là ai thì cô ta liền nâng lên một nụ cười nhếch mép, một nụ cười của sự đắc thắng.
Một màn âu yếm của đôi nam nữ trước mắt khiến Phương Thần Phong tức giận vô cùng, nắm đấm nắm chặt đến nỗi lộ cả gân xanh, Lưu Kha Nguyệt thấy hắn vì Hà Linh Chi mà tức giận như vậy thì có chút không vui, vì điều này có nghĩa là trong lòng hắn vẫn còn hình bóng của cô ta, thế là ả liền dùng cánh tay không bị thương của mình mà quàng lấy tay Phương Thần Phong, nói:
“Phong, chúng ta đi vào nhà thôi, đừng làm phiền bọn họ bồi đắp tình cảm.”
Câu nói nhỏ nhẹ nhưng lại tràn đầy tính khiêu khích của Lưu Kha Nguyệt làm cho cơn thịnh nộ trong người Phương Thần Phong càng lớn hơn, hắn tức giận quay người đi vào trong nhà mặc kệ Lưu Kha Nguyệt, việc bị ngó lơ làm ả ta tức tối không thôi, hướng phía Hà Linh Chi và Lâm Minh Thiện nói một câu rồi cũng đi vào trong:
“Cô vẫn chưa xong với tôi đâu.”
Buổi tối, Hà Linh Chi cũng không lên phòng ăn ăn cơm mà đi đến chỗ Triệu Y Vân dùng bữa, hiện tại cô vẫn chưa hề hay biết Lưu Kha Nguyệt và Phương Thần Phong đã trở về, mãi cho tới đêm muộn Hà Linh Chi mới quay trở lại phòng ngủ.
Vừa vào đến nơi, cô liền đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt trong gương một chút, giờ đây cô đã gầy hơn trước rất nhiều, thở dài một hơi, Hà Linh Chi nâng tay chuẩn bị cởi áo đi tắm thì ở trong gương, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông phía sau cô phản chiếu lại.
Hà Linh Chi thoáng chốc kinh ngạc, nhanh tay cài lại cúc áo, nhưng Phương Thần Phong lúc này lại nhanh như chớp tiến đến áp đảo cô từ phía sau, làm bụng cô tì vào chiếc bồn rửa mặt, cánh tay lực lưỡng của hắn khóa chặt vòng eo cùng hai tay cô.
Hà Linh Chi lúc này không giám phản kháng, bởi vì cô sợ làm vậy sẽ động đến vết thương, cô không muốn anh biết điều đó.
Cùng lúc này, gương mặt điển trai nhưng vô cùng đáng sợ của Phương Thần Phong cúi xuống cọ sát vào sườn mặt của cô, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên trong không gian tĩnh mịch:
“Em và Lâm Minh Thiện vừa làm trò gì? Mới xa anh có vài ngày mà đã không chịu nổi rồi sao?”
Hà Linh Chi đang vô cùng căng thẳng vì vết thương trên cánh tay đã bắt đầu bị rách, nhưng câu hỏi không đầu không đuôi của hắn khiến cô khó hiểu, giọng nói có chút cứng nhắc của cô vang lên:
“Anh nói cái gì tôi không hiểu!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cách xưng hô của cô, Phương Thần Phong liền cau mày, rõ ràng là hắn không thích cô nói chuyện với hắn xa cách như vậy:
“Anh cảnh cáo em, tốt nhất tránh xa Lâm Minh Thiện ra một chút, đừng cố tình chọc tức anh, em sẽ không biết hậu quả như thế nào đâu!!!”
“Anh có vấn đề về thần kinh à, rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì!!!”, Hà Linh Chi không kiên nhẫn nói với hắn, hiện tại cô không hề sợ hắn ta sẽ làm gì cô, bởi vì bà dì của cô đang đến, cái cô lo lắng là nếu cứ kéo dài thời gian thì anh sẽ ngửi ra được mùi tanh của máu từ vết thương của cô.
“Những gì xảy ra ở khuôn viên lúc chiều anh đã thấy hết rồi, em còn muốn ở đây giả ngây giả ngô?”
Thì ra hắn ta là vì chuyện đó nên mới đến tìm cô? Hắn nghĩ rằng cô và Lâm Minh Thiện có gì đó mờ ám? Xin lỗi, cho dù có gì mờ ám thật thì cũng không đến lượt anh quản.
“Tôi và anh ấy là anh em kết nghĩa thì có thể làm ra chuyện gì? Sao? Vì chuyện đó nên anh mới tìm đến đây để tra hỏi tôi? Anh ghen à? Hay là do mấy ngày vừa qua Lưu Kha Nguyệt bị thương không thể phục vụ được anh nên anh mới đến tìm tôi? Vậy xin lỗi anh nhé, tôi không có thói quen dùng đồ chung với người khác, đặc biệt là những thứ đã bị ô uế!!! Hơn nữa,… bà dì của tôi đang đến, đừng nói anh đói khát đến mức muốn vượt đèn đỏ?”
Giọng nói Hà Linh Chi lúc cao lúc thấp, lại còn nhấn nhá đúng chỗ làm phô ra sự chán ghét của mình đối với hắn.
Phương Thần Phong nghe những lời nói khó nghe mà cô vừa nói không những không tức giận mà còn cười, một nụ cười của sự lưu manh, gian xảo, đôi môi bạc mỏng ghé sát vành tai của Hà Linh Chi, vừa thổi hơi nóng vừa nói:
“Em không cần phải khiêu khích anh, anh em kết nghĩa thì sao chứ? Cũng đâu hề chung dòng máu? Còn nữa, nếu anh đã muốn thì kể cả bà dì của em có đến thì anh cũng sẽ đè đầu bà ta ra mà ‘đâm’.”
“Anh… anh còn có thể khốn nạn đến mức này?”, Hà Linh Chi bị hắn chọc tức không thôi, mở miệng lớn giọng mắng anh.
Phương Thần Phong nghe cô mắng vậy thì cười càng tươi, nhìn Hà Linh Chi thông qua chiếc gương, hắn nói:
“Cảm ơn lời khen của em, anh có ‘khốn nạn’ hay không em phải là người hiểu rõ nhất chứ? Em yên tâm, hôm nay anh sẽ không làm gì em, nhưng em hãy nhớ cho kĩ, tránh xa Lâm Minh Thiện cũng như bất cứ những người đàn ông khác ra, nếu không thì…”
Câu nói úp mở đầy mờ ám của Phương Thần Phong bị ngắt quãng, hắn quay qua cắn cắn vành tại cô rồi nói thầm:
“Nơi này của em sẽ vất vả đấy.”
Vừa nói Phương Thần Phong vừa đưa tay thăm dò xuống nơi tư mật của cô, đến đây Hà Linh Chi không thể nghe thêm được nữa, tại sao lúc trước cô không nhận ra hắn thiếu đứng đắn như vậy chứ, cô liền dùng sức đẩy lồng ngực vững chãi kia ra rồi đuổi hắn ra khỏi phòng:
“Muộn rồi tôi còn phải nghỉ ngơi, anh mau quay trở về với người tình bé nhỏ của anh đi, đừng ở đây làm tôi thêm gai mắt!!!”
Nói xong Hà Linh Chi lập tức đóng sầm cánh cửa phòng ngay trước mặt Phương Thần Phong, ngỡ tưởng hắn sẽ nổi điên khi cô làm vậy nhưng không, bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, một lúc sau tiếng gót giày vang lên chứng tỏ hắn đã rời đi.
Lúc này Hà Linh Chi mới ôm lấy cánh tay mình chạy vào phòng tắm, bây giờ một mảng áo bên ngoài đã bị ướt đẫm bởi máu, nếu cô không đuổi anh ra ngoài kịp thời, e là…
Ở bên ngoài, sau khi bị Hà Linh Chi đuổi đi, Phương Thần Phong vẫn đứng đó nhìn cánh cửa một lúc, cô vẫn giống như trước đây, vẫn luôn hung dữ và độc miệng như vậy, không hề để cho người khác một đường lui nào.
Nghĩ vậy, môi hắn bất giác cong lên sau đó tiêu soái rời đi.
Sáng hôm sau, Triệu Y Vân vẫn như thường lệ lên phòng thay băng cho Hà Linh Chi, sau khi nhìn vết thương đã bị nứt ra thì cô ấy tức giận không thôi, nhỏ giọng mắng cô một trận rồi mới tiến hành xử lý lại vết thương.
Khi cả hai xuống đến phòng ăn thì thấy Phương Thần Phong cùng Lưu Kha Nguyệt đã có mặt ở đó, nhìn thấy các cô hai người bọn họ vẫn vô cùng bình tĩnh dùng bữa, điều này làm Triệu Y Vân cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ngay lập tức cầm lấy cánh tay không bị thương của Hà Linh Chi kéo đi.
Còn Hà Linh Chi từ đầu đến cuối đều không để bọn họ vào mắt, gương mặt cô vẫn bình thản như cũ.
Triệu Y Vân kéo ghế cho Hà Linh Chi xong rồi cũng ngồi xuống kế bên cô, nâng ánh mắt dè bỉu nhìn Lưu Kha Nguyệt nói:
“Lưu tiểu thư có vẻ đã khỏe lại không ít nhỉ? Gương mặt cô đã hồng hào lên rồi kìa, không còn trắng bệch như xác chết nữa.
À mà… cô phải ăn nhiều đồ tẩm bổ vào, với lại phải vệ sinh mấy vết thương đó thật kĩ nếu không nó mà bị nhiễm trùng thì không khéo cô lại chết sớm đó.
Tính mạng của mình mà, tự mình phải biết quý trọng