Bởi vì Lưu Kha Nguyệt đang bị thương nên cô ta không thể động chạm gì đến Hà Linh Chi, chính vì thế mà mấy ngày tiếp theo cô cũng an nhàn hơn, cả ngày chỉ ngồi trong phòng nghiên cứu của Triệu Y Vân, không thì đi dạo xung quanh xem những người khác tập luyện.
Nhưng hôm nay trên dưới Hắc Phong Bang đều vô cùng vội vã, gấp gáp, người làm thì gấp rút dọn dẹp vệ sinh, còn thuộc hạ của Phương Thần Phong thì nghiêm chỉnh rèn luyện khẩu hiệu nào đó làm Hà Linh Chi cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Đi vào phòng bếp, Hà Linh Chi kéo dì Ngô lại bàn ăn ngồi, hỏi:
“Dì Ngô, hôm nay có chuyện gì xảy ra hay sao? Tại sao mọi người ai cũng hối hả hết vậy?”
Dì Ngô nghe cô nói vậy thì kinh ngạc không thôi, giọng nói ấm áp có chút lớn của bà hỏi cô:
“Con không biết chuyện gì sao?”
Hà Linh Chi nghe bà hỏi vậy thì lại càng mơ hồ, gương mặt ngơ ngác lắc lắc nói:
“Không ai nói gì với con cả.”
Dì Ngô thở dài, bà đã biết quan hệ giữa thiếu gia và Linh Chi có chút xa cách do sự xuất hiện của Lưu Kha Nguyệt, nhưng đến mức không ai thông báo chuyện này cho cô thì cũng quá đáng rồi, kì thật chính bà cũng không hề có thiện cảm gì với Lưu Kha Nguyệt, bởi vì từ cô ta bà nhìn ra được sự không thành thật và cô ta không hề hồn nhiên như vẻ bề ngoài, bàn tay già nua của bà nâng lên vén mái tóc ngắn của cô nói:
“Ngày mai ông chủ và bà chủ sẽ trở về, bởi vì từ trước đến nay ông chủ là người vô cùng kĩ tính, nên dì và quản gia Tô không thể lơ là được.”
Bây giờ thì Hà Linh Chi đã hiểu lí do vì sao ai ai cũng gấp gáp như vậy, từ câu nói của dì Ngô có thể thấy được Phương lão gia là người nghiêm khắc đến nhường nào, không hiểu tại sao trong lòng cô có chút hồi hộp.
Kể từ lúc cô gặp Phương phu nhân đến bây giờ cũng đã hơn hai tháng rồi, không biết lần này hai người họ cùng trở về là vì mục đích gì.
Đúng lúc này, từ phía cầu thang Lưu Kha Nguyệt từ từ đi xuống, Hà Linh Chi liếc nhìn cô ta một cái rồi quay lại nói nhỏ với dì Ngô:
“Công chúa mít ướt xuống rồi kìa dì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Ngô nghe cô nói vậy thì cười cười dí ngón tay vào trán cô mắng yêu:
“Cái con bé này.”
Ngay từ đầu Hà Linh Chi vẫn luôn vô tư, thẳng thắn như vậy nên người làm trong nhà đều rất yêu quý cô, ngay đến cả quản gia Tô luôn luôn nghiêm khắc và kiệm lời nhưng đối với Hà Linh Chi cũng vô thức mà ưu ái hơn, điển hình là việc thấy cô và Tiểu Bao rất hợp nhau nên ông ấy đã cho phép cô được tự do ra vào nơi ở của nó, bình thường bất cứ ai muốn vào đó cho dù là nhân viên vệ sinh cũng phải được sự đồng ý của ông.
Nhưng cũng chính vì điều đó lại làm ra sự việc đáng tiếc vừa rồi, khiến cho mối quan hệ giữa cô và Phương Thần Phong ngày càng xa cách, quản gia Tô vì việc này cũng đã kiểm điểm bản thân rất nhiều, kể từ ngày đó ông luôn theo dõi rất sát sao hành vi của Lưu Kha Nguyệt.
Đứng trước mặt hai người, Lưu Kha Nguyệt nhẹ nhàng nói:
“Con chào dì Ngô, chào Linh Chi.
Dì Ngô ơi, con nghe anh Phong nói ngày mai lão gia và phu nhân sẽ trở về, không biết con có thể giúp gì được không?”
Nhìn diễn xuất của cô ta, Hà Linh Chi đưa ngón tay lên lỗ tai giả bộ ngoáy ngoáy, dì Ngô thấy vậy thì kéo góc áo của cô nháy mắt, giọng nói khuôn mẫu của bà cất lên:
“Lưu tiểu thư, những công việc này đều là của người làm, cô không nên động tay vào thì hơn.
Với lại… hiện giờ sức khỏe của cô cũng không tốt, nếu để thiếu gia biết tôi để cô làm việc, chỉ sợ tôi sẽ bị đuổi khỏi đây mất.
Tôi chỉ có một thân một mình, vào làm việc cho Phương gia từ lúc thiếu gia còn chưa chào đời, nếu bây giờ tôi bị đuổi thì không biết phải đi về đâu, mong tiểu thư hiểu cho tôi.”
Lưu Kha Nguyệt nghe bà nói vậy thì gương mặt liền khó xử, giọng nói dịu dàng nói:
“Dì đừng nói như vậy, con sẽ không làm việc gì nữa.
Mà lần sau dì cứ gọi con là Kha Nguyệt được rồi, không cần phải gọi Lưu tiểu thư đâu ạ.”
“Như vậy thì không phải phép đâu Lưu tiểu thư, nếu thiếu gia biết được sẽ không vui.”
“Vâng, con đã hiểu.”
Hà Linh Chi ngồi một bên vừa gặm quả táo vừa nhìn cô ta diễn, cô phải công nhận một điều là cô ta diễn vô cùng đạt, bảo sao Phương Thần Phong đều tin những gì mà cô ta nói rồi ra sức bảo vệ.
“Linh Chi, hôm đó cô không có việc gì chứ? Lúc nhìn thấy cô vẫn chưa ra khỏi đó tôi đã vô cùng lo lắng, cũng may là gặp được anh Phong ở bên ngoài.”
Hà Linh Chi đã muốn tàng hình mà thưởng thức hoa quả, ấy vậy mà cô ta lại không buông tha, cái gì mà lo lắng, quan tâm? Cô cất giọng chế nhạo:
“Cảm ơn sự ‘quan tâm’ của Lưu tiểu thư!! Cũng nhờ ‘ơn phước’ của cô mà tôi vẫn còn lành lặn mà ngồi đây!!!”
Nghe cô nói vậy Lưu Kha Nguyệt liền tỏ vẻ lúng túng, giọng nói ấp úng nói với Hà Linh Chi:
“Linh Chi, cô nói gì vậy? Ngày hôm đó tôi chỉ muốn đến gọi cô vào ăn trưa, nhưng cô lại hiểu lầm tôi rồi…”
Giọng nói Lưu Kha Nguyệt nhỏ dần khi thấy ánh mắt sát khí của Hà Linh Chi nhắm vào mình, cô ta cúi đầu xuống tỏ vẻ vô tội, hai bàn tay thì nắm chặt lấy gấu váy.
Hà Linh Chi thấy vậy nói:
“Phương Thần Phong không có ở đây, cô việc gì phải nhọc công diễn như vậy làm gì?”
“Linh Chi à, tôi không có…”
Câu nói của Lưu Kha Nguyệt bị ngắt quãng vì đột nhiên Hà Linh Chi đứng bật dậy ép sát vào cô ta, đôi mắt băng sương của cô ghim chặt lấy gương mặt đang giả bộ sợ hãi của Lưu Kha Nguyệt, cô gằn giọng:
“Dừng ngay cái trò thọc gậy bánh xe này lại đi, nếu không tôi sẽ không ngại cho cô biết tôi có thể làm ra những điều gì đâu.”
Nói xong, Hà Linh Chi cứ thế nhìn cô ta một lúc rồi mới xoay người rời đi.
‘Lưu Kha Nguyệt, cô hãy chuẩn bị sẵn tinh thần mà đón nhận món quà sắp tới của tôi đi.’
Sau khi Hà Linh Chi đi khỏi, dì Ngô cũng nhanh chóng đi làm công việc của mình, trong phòng ăn hiện tại chẳng còn một bóng người, lúc này Lưu Kha Nguyệt mới gỡ bỏ lớp mặt nạ giả tạo của cô ta xuống, bàn tay nắm thật chặt đến độ móng tay hằn sâu vào da thịt, đôi mắt phẫn hận nhìn vào hướng Hà Linh Chi nói:
“Để tôi chống mắt lên xem cô có thể làm gì được tôi?”
---------
Sau khi rời khỏi khu nhà chính Hắc Phong Bang, Hà Linh Chi liền kêu tài xế chở mình vào trung tâm thành phố.
Chiếc xe Lamborghini Veneno Roadster đắt tiền dừng lại trước cửa một tiệm cây cảnh, Hà Linh Chi dặn tài xế ở ngoài chờ rồi tự mình đi vào trong, mai là ngày Phương lão gia và Phương phu nhân trở về, cô cũng nên mua chút quà gì đó tặng hai người vì dù sao Phương phu nhân cũng là bạn thân của cha nuôi.
Cô vẫn còn nhớ trước đây bà từng nói mình rất thích hoa Tử Đằng, chính vì thế ngày hôm nay cô muốn đến đây xem thử, nơi này là tiệm cây cảnh lớn nhất cả nước, nếu chỗ này không có thì những cửa hàng khác cô cũng không hy vọng.
Đúng như những gì cô dự tính, nơi này có đủ các loại hoa Tử Đằng, Hà Linh Chi xem xét một chút rồi chọn ra hai cây nổi bật nhất.
Xong xuôi cô liền trở lại xe rồi kêu tài xế chở cô đến trụ sở chính Huyết Sắc Bang, còn hai chậu hoa kia sẽ có người đem về Hắc Phong Bang sau.
Được trở lại nơi đã gắn bó với mình từ nhỏ, Hà Linh Chi không biết diễn tả cảm xúc của bản thân ra sao, có chút nhớ nhung, có chút hoài niệm và cả chút tang thương, Huyết Sắc Bang của trước kia đã không thể nào quay trở lại được nữa, nhưng nơi đây vẫn tồn tại như minh chứng cho sự huy hoàng mà nó từng trải qua.
Đi vào khu chế tạo vũ khí, Hà Linh Chi thành thục nhập mật mã mở cửa, từ cửa ra vào, hàng loạt các loại vũ khí được trưng bày trên các kệ nối liền tạo nên những bức tường vũ khí, nơi này quả thực không khác gì một phòng trưng bày triển lãm khổng lồ, từ những khẩu súng mini tùy thân cho đến những chiếc súng máy hạng nặng, đây đều là sản phẩm chế tạo của Huyết Sắc Bang.
Nhưng mục đích ngày hôm nay Hà Linh Chi đến đây không phải vì những thứ này, xuyên qua lối hành lang rộng, cô đi đến một chiếc tủ bảo hiểm, đây chính là tủ cá nhân của cô.
Mật mã tủ của cô có chút đặc biệt, không phải dãy số hay vân tay, mà là câu lệnh được mã hóa dưới dạng hệ nhị phân.
Tiếng ‘ting’ vang lên, cánh cửa tủ từ từ mở ra, bên trong đó chứa hai chiếc hộp nhỏ, Hà Linh Chi không chần