Cả buổi chiều ngày hôm đó, Hà Linh Chi chỉ ở trong phòng để thu dọn đồ đạc của mình, thế nhưng Lưu Kha Nguyệt lại vẫn không chịu dừng lại mà tìm đến tận phòng cô.
Bởi vì cửa phòng không khóa nên cô ta cứ thế tùy tiện mà đi vào, vừa nhìn thấy Hà Linh Chi, cô ta có chút bất ngờ nhưng sau đó lại trở về dáng vẻ đắc thắng ban đầu mà nói với cô:
“Hà Linh Chi, bây giờ thì cô đã biết ai mới là người quan trọng đối với Phương Thần Phong chưa? Cô chẳng là cái thá gì đâu!!! Từ sáng đến tận giữa chiều anh ấy cứ thế mà quấn lấy tôi trên giường không buông, xem ra anh ấy là yêu tôi thật rồi.
Cô nghĩ cô nắm được quá khứ của tôi thì có thể dành phần thắng sao? Bây giờ chắc cô thấy thất vọng lắm nhỉ?”
Hà Linh Chi vẫn đang chuyên tâm thu dọn đống ám khí của cô, bởi vì tạo hình của nó giống hệt với những món đồ bình thường nên Lưu Kha Nguyệt không hề nhận ra.
Bây giờ cô đã thay đổi hoàn toàn so với lúc sáng, gương mặt thanh tú, vô tư của cô đã không còn, mà thay vào đó là một gương mặt sắc sảo với lớp trang điểm vô cùng đậm, cộng thêm mái tóc được cắt ngắn đến tận xương quai hàm càng làm cho vẻ đẹp của cô thêm lạnh lùng.
Đợi cho Lưu Kha Nguyệt nói xong, lúc này Hà Linh Chi mới ngước mắt nhìn đến ả, mang gương mặt tràn đầy sát khí, cô đứng dậy từ từ tiến về chỗ cô ta.
Lưu Kha Nguyệt bị khí thế của Hà Linh Chi dọa sợ nên vô thức lùi bước chân về phía cánh cửa ra vào, thẳng đến khi hết đường lui thì lúc này gương mặt cô ta đang kề sát gương mặt băng lãnh của Hà Linh Chi.
Giọng nói không chút độ ấm của cô vang lên trong không gian tĩnh mịch thật quỷ dị:
“Cô tốt nhất nên biết giữ chừng mực một chút, nếu không tôi không ngại lấy đi một mạng người trước khi rời đi đâu.”
Họng súng đen ngòm đang dí sát vào cổ họng của Lưu Kha Nguyệt khiến cô ta sợ phát run, cô ta không ngờ rằng Hà Linh Chi lại có một mặt tàn nhẫn như vậy, giọng nói run rẩy vang lên:
“Cô… cô đừng có mà làm bậy.”
Hà Linh Chi thấy cô ta như vậy thì thầm khinh bỉ trong lòng, từ từ đứng thẳng người dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người, lạnh nhạt nói:
“Cút!”
Nghe thấy vậy Lưu Kha Nguyệt liền vội vàng quay người mở cửa rời đi, cô ta mà ở đây thêm một giây phút nào nữa chắc Hà Linh Chi sẽ không kiềm chế được mà giết ả mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảy giờ tối, Hà Linh Chi lúc này đang mặc trên người một bộ đồ ôm sát màu đen, bóng lưng cô thẳng tắp đứng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, đêm nay cô sẽ rời đi, rỏi khỏi nơi này mãi mãi.
‘Cốc… cốc… cốc…’
Tiếng gõ cửa vang lên, Hà Linh Chi thừa biết người bên ngoài là ai, giọng nói lạnh nhạt của cô cất lên:
“Cửa không khóa.”
Triệu Y Vân từ bên ngoài đi vào, đứng phía sau Hà Linh Chi, cô thở dài nói:
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Nghe xong những gì Triệu Y Vân nói, Hà Linh Chi vẫn như cũ đứng nhìn ra bóng đêm bên ngoài, một lúc lâu sau cô mới từ từ quay người lại:
“Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời Hà Linh Chi liền cầm chiếc vali đựng máy tính cùng ám khí của mình rời khỏi phòng, Triệu Y Vân thấy vậy thì thở dài rồi cũng đi theo phía sau.
Xuống đến phòng khách, từ dì Ngô cho đến quản gia Tô, hay thậm chí là người làm đều kinh ngạc về diện mạo này của cô, lạnh lùng, phá cách và nguy hiểm.
Nhưng điều khiến bọn họ nhìn cô chăm chú như vậy là bởi vì cô đang xách đồ đạc xuống, dì Ngô nhanh chóng từ phòng bếp chạy ra ngoài hỏi:
“Linh Chi, con định đi đâu sao?”
Lúc này Hà Linh Chi mới dừng lại bước chân, dù sao ở nơi này thì dì Ngô cũng là người quan tâm cô nhiều nhất, cho nên bây giờ cô rời đi cũng nên nói lời tạm biệt với bà ấy.
Hà Linh Chi đặt chiếc vali xuống đất rồi nắm lấy hai bàn tay già nua của dì Ngô, ánh mắt cô nhìn bà lúc này không còn lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là yêu thương, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên:
“Dì Ngô, đã đến lúc con phải đi rồi, thời gian qua cảm ơn người vì đã quan tâm đến con.”
Dì Ngô nghe cô nói vậy thì lo lắng không thôi, bà nói gấp gáp:
“Con nói gì vậy Linh Chi, con phải đi? Con đi đâu? Thiếu gia có biết chuyện này không?”
“Con đi đến nơi mà con thuộc về, hơn nữa, Phương Thần Phong cũng không cần biết việc này, bởi vì cho dù có biết thì anh ta cũng không quan tâm, và con cũng không vì anh ta mà thay đổi quyết định của mình.”
Dì Ngô thấy cô cương quyết như vậy thì nước mắt bắt đầu rưng rưng, thời gian qua bà thực sự đã coi cô như con gái của mình mà chăm sóc, bây giờ cô đột nhiên nói phải rời đi, bà sao có thể chấp nhận được?
“Linh Chi, con ở lại đây đi được không? Ở lại đây với dì, dì sẽ ngày ngày nấu thật nhiều món mà con thích được không?”
Hà Linh Chi nghe bà nói vậy thì cô cũng bắt đầu rưng rưng, nhưng cô biết mình không nên như vậy, cô phải tỏ ra thật mạnh mẽ thì mới có thể dứt khoát rời đi, cô không muốn mình lại bị do dự.
Không riêng gì Hà Linh Chi, Triệu Y Vân đứng một bên nhìn bà như vậy thì cũng không đành lòng, ở phía góc phòng bếp, quản gia Tô cũng nhìn về phía bọn họ, sau đó ông quay lưng đi bằng cửa sau ra ngoài sân, nâng tay gọi một cuộc điện thoại.
Bar Mộng Ảo.
Từ chiều đến giờ Phương Thần Phong đều chôn mình tại đây, trong căn phòng vip bậc nhất, một mình hắn trong một không gian tăm tối điên cuồng uống rượu, lúc này chiếc điện thoại bên cạnh vang lên đoạn nhạc chuông chói tai, Phương Thần Phong bực bội cầm lên nhìn một chút, thấy tên người gọi, hai đầu lông mày của hắn cau lại rồi nghe máy:
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia, hiện tại Hà tiểu thư đang thu dọn dồ đạc chuẩn bị rời khỏi Hắc Phong Bang.”
Một câu nói này của Tô quản gia khiến Phương Thần Phong đang trong cơn say phải choàng tỉnh, cơ thể hắn căng như dây đàn gấp gáp hỏi lại:
“Ông vừa nói gì?”
“Thiếu gia, Hà tiểu thư chuẩn bị rời đi, tôi nghĩ cô ấy là muốn rời khỏi Hắc Phong Bang mãi mãi, tất cả đồ đạc của cô ấy đều đã được dọn sạch sẽ, ngay cả Triệu tiểu thư cũng đã thu dọn hết nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, bọn họ bây giờ đang chuẩn bị lên xe rời đi.”, quản gia Tô một lần nữa nói rõ cho hắn nghe.
Phương Thần Phong nghe vậy thì gấp gáp nói:
“Ông tìm cách kéo dài thời gian, nhất định không được để cô ấy ra khỏi cổng Hắc Phong Bang, tôi sẽ lập tức trở về!!!”
Nói xong không kịp để Tô quản gia nói thêm gì Phương Thần Phong liền tắt máy rồi vội vàng cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng.
Đoạn đường từ nơi này về đến Hắc Phong Bang nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút, không tốn thêm thời gian Phương Thần Phong trực tiếp lái xe trở về, Lâm Minh Thiện đứng bên ngoài phòng VIP thấy hắn như vậy thì liền biết có chuyện không hay xảy ra, thế là anh cũng lên một chiếc xe khác đuổi theo phía sau.
Ở phía bên này, Hà Linh Chi vẫn đang hết sức an ủi dì Ngô, nhưng bà ấy vẫn như cũ khuyên cô hãy ở lại, quản gia Tô lúc này cũng đã đi vào, giọng nói nghiêm nghị của ông cất lên:
“Hà tiểu thư, tôi thấy cô nên nói chuyện này cho Thiếu gia biết.”
Nghe ông nói vậy Hà Linh Chi lập tức trả lời:
“Cháu thấy điều đó là không cần thiết, việc cháu đi hay ở không do hắn quyết định.”
Lưu Kha Nguyệt ngồi trong phòng ăn chứng kiến một màn này thì tức giận vô cùng, cô ta nhanh chóng đi ra phòng khách nói với quản gia Tô và dì Ngô:
“Quản gia Tô, dì Ngô, nếu cô ấy đã muốn đi thì mọi người hãy để cô ấy đi đi, đó là quyền tự do của cô ấy, chúng ta không có quyền can thiệp vào.”
Quản gia Tô và dì Ngô mặc dù rất ác cảm với những lời nói vừa rồi của Lưu Kha Nguyệt nhưng bọn họ chỉ là phận người làm, nên không có quyền để nhắc nhở cô ta.
Hà Linh Chi vốn đã muốn cứ thế mà im lặng rời đi, nhưng cô ta thực sự là muốn động đến cô, vì vậy Hà Linh Chi không kiêng kị điều gì mà lạnh lùng đi thẳng về phía Lưu Kha Nguyệt.
Nhìn hành động của cô, mặc dù Lưu Kha Nguyệt khá hoảng sợ nhưng vẫn ngoan cố đối trọi lại cái nhìn kia.
Đứng trước mặt cô ta, Hà Linh Chi không nói gì mà trực tiếp dùng một tay bóp lấy cổ ả ta, nhẹ dùng lực một chút gương mặt Lưu Kha Nguyệt liền tím tái.
Bởi vì một cánh tay đang bị thương nên cô ta chỉ có thể dùng một tay mà cạy mở từng ngón tay của cô, thế nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì, nhìn vào gương mặt đang dần mất đi sinh khí, Hà Linh Chi lạnh giọng nói:
“Cô đã quên lời cảnh cáo trước đó của tôi rồi hay sao Lưu Kha Nguyệt?”
Hà Linh Chi cứ thế bóp cổ Lưu Kha Nguyệt cho đến khi cô ta gần chìm vào vô thức thì mới buông ra, được thả tự do, Lưu Kha Nguyệt liền kịch liệt hô hấp, từ trên cao nhìn xuống sự chật vật của cô ta, Hà Linh Chi cười khinh thường một tiếng rồi quay người nói với Triệu Y Vân vẫn đứng yên lặng một bên từ đầu đến giờ:
“Chúng ta đi!!!”
Nghe cô nói vậy Triệu Y Vân liền xách hai chiếc vali đi ra ngoài xe, còn Hà Linh Chi thì