Thấy hắn như vậy, Hà Linh Chi lập tức túm lấy cánh tay của hắn ngăn cản, giọng nói nghi ngờ của cô vang lên:
“Bánh này là do anh làm?”
Nghe cô hỏi, Phương Thần Phong từ từ đặt chiếc bánh trở lại vị trí cũ ái ngại nói:
“Đúng vậy!”
“Vậy tại sao lại phải nói dối?”
“Bởi vì nó không ngon!!”
“Làm sao anh biết nó không ngon khi chưa thử?”
“Chẳng phải sự thật đúng như những gì anh đã nghĩ hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy nếu nó ngon thì sao? Anh cũng sẽ đem nó đi vứt sao?”
Phương Thần Phong bỗng á khẩu trước câu hỏi này của Hà Linh Chi, khi hắn còn đang chưa hiểu vì sao cô lại hỏi hắn những câu hỏi này, thì câu nói tiếp theo của cô khiến hắn sững người:
“Cái bánh nó vẫn là nó, vậy tại sao anh lại muốn vứt nó đi khi chưa biết mùi vị của nó ra sao? Dù nó ngon hay không ngon, thì cũng là do chính tay anh làm ra, vậy tại sao lại không thử? Nếu không thử thì làm sao anh biết được nó chưa hoàn hảo ở chỗ nào để mà rút kinh nghiệm lần sau? Chẳng lẽ anh muốn cứ như vậy cùng một thiếu sót mà lặp lại nhiều lần? Đến sự tôn trọng tối thiểu dành cho nó mà anh cũng không thể làm hay sao?”
Lúc này dì Ngô cùng người hầu đã rời khỏi nhà ăn từ lâu để lại không gian riêng tư cho hai người, lời Hà Linh Chi vừa dứt, Phương Thần Phong ở bên cạnh lập tức đứng dậy rồi kéo cô lên ôm thật chặt vào lòng.
Hắn hoàn toàn hiểu hàm ý mà cô muốn nói đến trong lời nói vừa rồi, chiếc bánh kia được ví như những lỗi lầm của hắn trong quá khứ, đồng thời cũng tượng trưng cho chính cô, dù có là đúng hay sai thì đó cũng đều do hắn làm ra, cho nên thay vì trốn tránh và gạt nó ra một bên, cô là đang muốn hắn phải đối diện với những lỗi lầm đó, để rồi biết mình sai ở đâu mà sửa chữa.
Cô không muốn chỉ vì muốn cô ở lại bên cạnh mà hắn thay đổi toàn bộ con người mình, cái cô cần duy nhất ở hắn chính là sự tôn trọng.
Hà Linh Chi cũng không ngăn cản vòng ôm của Phương Thần Phong mà buông thõng hai tay, ngửa đầu tựa cằm lên vai hắn.
Càng ngày vòng tay hắn ngày càng siết chặt hơn, tựa như muốn khảm cô vào cơ thể mình vậy, sống mũi cao thẳng vùi sâu vào tóc cô hít lấy hương thơm đặc trưng mà chỉ cô mới có.
Thật lâu sau Phương Thần Phong mới chịu buông Hà Linh Chi ra, vẫn là hành động trán cụng trán, mũi chạm mũi ấy, giọng nói trầm ấm của hắn đều đều vang lên:
“Cảm ơn em, Chi Chi… Cảm ơn em.”
Đan xen lời cảm ơn của Phương Thần Phong là những nụ hôn vụn vặn rơi trên cánh môi Hà Linh Chi, đối với hành động này của hắn, cô cũng không bài trừ, chần chừ một chút sau đó Hà Linh Chi liền kiễng chân lên, vòng hai tay kéo thấp đầu Phương Thần Phong xuống rồi phủ lên cánh môi bạc mỏng một nụ hôn.
Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, điều này khiến Phương Thần Phong có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn liền đổi bị động thành chủ động, cướp đoạt hết tư vị ngọt ngào từ cô, một lần nữa Hà Linh Chi lại bị hắn dẫn dắt.
Hai cánh tay hữu lực của Phương Thần Phong không còn ôm eo Hà Linh Chi nữa mà sốc cô lên đặt trên bàn ăn, suốt cả quá trình đó môi hai người chưa từng tách rời nhau, không những thế vòng tay ôm cổ hắn của Hà Linh Chi cũng ngày càng chặt.
Cô không biết vì sao bản thân lại hành động như vậy, cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng tha thứ cho hắn đến như vậy, trước đây cô đã từng nói hận hắn đến tận xương tủy, mãi mãi không bao giờ muốn gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.
Nhưng tại sao, tại sao chỉ mới một ngày sau khi tỉnh lại, chứng kiến hắn vì mình và các con mà thay đổi nhiều như vậy cô lại dễ dàng tha thứ?
Đối với thái độ của Phương Thần Phong bây giờ, nếu là trước khi biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một vở kịch khác do hắn tạo ra, nhưng có một điều cô vô