Tối hôm đó là buổi tối đầu tiên Phương Thần Phong và Hà Linh Chi bình yên bên nhau kể từ lúc hiểu lầm giữa hai người bọn họ xảy ra, và cũng tối đó Phương Thần Phong độc chiếm Hà Linh Chi cho riêng mình, thậm chí ba đứa nhóc cũng không được ngủ chung mà phải ra nằm giường riêng.
Bởi vì cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên Phương Thần Phong cũng chỉ dám ôm hôn hoặc nhiều nhất là ăn đậu hũ của cô chứ không dám đi quá xa.
Dù cô không nói nhưng hắn biết rõ cô vẫn có chút ám ảnh vì từng bị hắn cưỡng ép, cho nên nhân cơ hội này hắn sẽ từ từ xóa bỏ ác cảm của cô đối với mình, nếu không nửa đời sau của hắn sẽ “khổ sở” hơn rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Hà Linh Chi tỉnh dậy thì đã không thấy Phương Thần Phong đâu, nhìn vào ba chiếc giường cỡ nhỏ cũng không thấy bọn trẻ đâu, Hà Linh Chi liền có chút hoảng hốt.
Không suy nghĩ gì nhiều cô lập tức rời giường chạy xuống phòng khách, thậm chí dép cũng không mang trong khi thời tiết đã bắt đầu có chút se lạnh.
Thế nhưng trái ngược với sự lo lắng của Hà Linh Chi, trong nhà ăn lúc này, Phương Thần Phong cùng dì Ngô đang cho tụi nhỏ uống sữa, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó Hà Linh Chi đứng tựa lưng vào tường ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Thần Phong không đơn thuần chỉ là cho ba nhóc uống sữa, mà hắn còn tìm mọi cách pha trò khiến tụi nhỏ thích thú cười ra thành tiếng, thậm chí người trầm tính nhất là tiểu bảo bối cũng phải bật cười khanh khách.
Hình ảnh này của Phương Thần Phong cô chưa từng chứng kiến qua trước đây, tháo bỏ vẻ bề ngoài lạnh lùng cứng nhắc, hắn bây giờ vô cùng ra dáng một người cha, một người chồng chuẩn mực, nhìn hắn vì mình như vậy Hà Linh Chi cảm thấy thực cảm động, cô tự nhủ:
“Liệu đây có phải là trái ngọt mà cô nhận được sau những đau khổ vừa qua hay không?”
Trong khi Hà Linh Chi còn đang suy nghĩ lung tung, lúc này Phương Thần Phong ở trong nhà bếp như có linh cảm mà ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, quả thực nhìn Hà Linh Chi lúc này vô cùng buồn cười.
Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ hình thú hoạt hình từ tối qua, tóc tai thì mới ngủ dậy nên cũng rối tung, chân thì không đi dép cọ cọ vào nhau do nền nhà quá lạnh.
Nở một nụ cười cưng chiều, sau đó Phương Thần Phong lập tức đi về phía tủ để giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà đặt xuống trước mũi chân của cô, nói:
“Phải chú ý sức khỏe chứ!!!”
Nghe hắn nói vậy Hà Linh Chi liền ái ngại vừa gãi đầu vừa nâng chân đi dép vào, nhìn cô như vậy Phương Thần Phong liền bật cười khiến hai tai cô phút chốc đỏ bừng, ngay sau đó hắn liền nắm tay cô kéo vào bên trong, vừa đi hắn vừa nói:
“Dưới này có phòng dành cho khách, em có thể vào đó để vệ sinh cá nhân luôn, trong khi đó anh sẽ làm cho em một thứ.”
Khỏi phải nói mọi hành động của Phương Thần Phong từ nãy đến giờ khiến Hà Linh Chi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ kia, cô bây giờ ù ù cạc cạc chỉ biết làm theo mọi sắp xếp của hắn.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, còn chưa đặt chân vào nhà bếp Hà Linh Chi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngay lập tức tâm hồn ăn uống của cô liền trỗi dậy, nhanh chân đi vào bàn ăn, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Phương Thần Phong đeo tạp dề đứng trước bàn bếp đang làm món gì đó.
Nhìn thấy cô, hắn liền nói:
“Em ngồi đó đợi anh một lát, sắp xong rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Hà Linh Chi không nghe lời mà cầm lên một quả táo trong đĩa trái cây rồi đi đến đứng tựa vào bàn bếp nhìn Phương Thần Phong nấu ăn, cô đúng là được mở mang tầm mắt khi chứng kiến cảnh tượng này, đến bản thân cô là người yêu đồ ăn cũng chưa từng nghĩ có ý định sẽ đeo tạp dề vào bếp ngoại trừ lần học làm bánh kia, ấy vậy mà một người cao ngạo như hắn lại chịu vứt bỏ hết hình tượng đi làm những việc này?
Mười lăm phút sau Phương Thần Phong dừng tay rồi ra hiệu cho