Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Hà Linh Chi lập tức bị Phương Thần Phong ném lên chiếc giường kingsize cao cấp.
Do độ đàn hồi của chiếc giường mà cơ thể cô bị bật ngược lại, sau đó Phương Thần Phong lập tức nhào vào người cô mà hôn ngấu nghiến lấy đôi môi kia.
Hà Linh Chi vì chưa kịp thích nghi với nụ hôn cuồng nhiệt kia của hắn nên rất nhanh bị ngộp thở.
Sau khi định thần lại, cô bắt đầu phản kháng kịch liệt.
Hai tay không ngừng đấm lên bộ ngực rắn chắc của Phương Thần Phong, thậm chí còn vò đầu bứt tai hắn, mà hắn vẫn không chịu buông cô ra.
Nhận thấy người phía dưới đang dần mất đi hô hấp Phương Thần Phong mới chịu buông tha cho cánh môi kia.
Hắn thẳng tay ném chiếc áo măng tô đag bao bọc cơ thể cô xuống dưới đất, lập tức cả cơ thể xinh đẹp của người con gái phía dưới hiện ra.
Nhìn vào đôi g.ò b.ồ.n.g, ánh mắt hắn tối lại.
Không nói nhiều lời liền trực tiếp cúi xuống ngậm lấy n.ụ h.ồ.n.g đang run rẩy kia.
Hết mút rồi cắn, sau đó còn nhào nặn chúng thành đủ mọi hình dạng.
"Đừng....!mau buông tôi ra .......tên lưu manh, biến thái...."
Đôi môi vừa được tự do, Hà Linh Chi lập tức phản bác, chân tay không ngừng vùng vẫy loạn xạ.
"Hừ!!! Muốn cô thoải mái mà không chịu đúng không? Được!"
Dứt lời, Phương Thần Phong liền tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống trói hai tay cô lại rồi buộc chúng lên thành giường, hai chân thì bị hắn tách ra rồi chen vào giữa.
Hắn cũng không muốn trói cô lại như vậy đâu, nhưng mà cô đúng là một con hổ con