Sau khi bác sĩ xác nhận tình trạng Ôn Ninh không còn nguy hiểm, cô được đưa vào phòng bệnh.
Bác sĩ dặn Lục Tấn Uyên tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát một thời gian, tốt nhất là tĩnh dưỡng, tránh bị động thai.
Lục Tấn Uyên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Ninh.
Bởi vì bác sĩ đã tiêm thuốc có tác dụng an thần nên hiện tại cô ngủ rất say, dáng vẻ cô yên tĩnh khiến trong lòng anh cũng cảm thấy bình tĩnh, an lòng.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Lục Tấn Uyên cũng hơi mệt, anh vừa định nghỉ ngơi một lát thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn: “Tổng giám đốc Lục, tôi muốn gặp anh!”
Sắc mặt Lưu Mộng Tuyết hoảng loạn chạy vào.
Cảnh sát vừa tìm đến nhà họ Lưu và đưa tất cả bọn họ đi thẩm vấn.
Sau đó, cô ta mới biết được Lưu Nguyên Đào không những không gây khó dễ được cho Ôn Ninh, mà còn bị Lục Tấn Uyên phát hiện.
Bây giờ anh ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát, có thể phải đối mặt với cáo buộc c**ng hi3p chưa thành.
Xảy ra chuyện này, toàn bộ nhà họ Lưu rất hoảng loạn, ba mẹ Lưu Mộng Tuyết khóc lóc đòi chết bắt cô ta phải tới giải quyết vấn đề này.
Trong lòng Lưu Mộng Tuyết vừa mắng thầm anh trai vô dụng của cô ta vừa đành lòng tìm tới đây.
Cô ta lo lắng rằng Lưu Nguyên Đào sợ tội, sợ anh ta sẽ kéo cô ta xuống nước theo, vậy thì tiêu mất.
Ôn Ninh nhíu mày, dường như cô sắp bị tiếng động ồn ào bên tai đánh thức.
Lục Tấn Uyên lạnh lùng đi ra ngoài, anh vừa mở cửa thì Lưu Mộng Tuyết giống như thấy được vị cứu tinh, cô ta chạy tới bổ nhào vào anh.
“Tổng giám đốc Lục, anh trai tôi đang ở cục cảnh sát…cầu xin anh giúp tôi một tay.”
Sắc mặt Lục Tấn Uyên không chút cảm xúc, anh tránh đi, Lưu Mộng Tuyết bổ nhào vào khoảng không, cô ta cảm thấy xấu hổ.
Sau đó, Lưu Mộng Tuyết nhanh chóng bày ra dáng vẻ tội nghiệp, nước mắt đầm đìa: “Tổng giám đốc Lục…”
Lục Tấn Uyên không hề cảm động trước những giọt nước mắt của cô ta, thậm chí anh còn cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Người làm chuyện sai trái là anh trai cô ta, bây giờ cô ta lại tỏ vẻ đáng thương.
Nếu lúc đó anh không nhiều chuyện xen vào, thì e rằng bây giờ anh ta đã tạo ra sai lầm lớn không thể bù đắp được.
“Chuyện mà anh trai cô làm sai thì anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm” Lục Tấn Uyên không chút dao động: “Đây là bệnh viện, cô quá ồn ào, đi ra ngoài đi.”
Lúc Lưu Mộng Tuyết muốn nói gì đó với anh thì cũng đúng lúc bác sĩ đi tới, muốn vào xem tình hình của Ôn Ninh.
“Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì nói với tôi trước đi.”
Lục Tấn Uyên biết hôm nay Ôn Ninh đã chịu sự sợ hãi không nhỏ, anh không muốn người khác làm phiền cô.
Bác sĩ gật đầu, sau đó đưa thuốc cho Lục Tấn Uyên: “Cũng không có gì, bây giờ cô ấy nên thay đổi chế độ dinh dưỡng hiện nay của mình.
Nếu cứ duy trì như thế thì cô ấy có thể sẽ làm cho thai nhi bị suy dinh dưỡng.”
Lưu Mộng Tuyết nghe thấy hai từ thai nhi, cô ta không biết nên khóc hay nên nén lại nước mắt.
Ôn Ninh vậy đang mang thai? Là con của Lục Tấn Uyên sao?
Thử nghĩ xem, nếu không phải là con của Lục Tấn Uyên thì sao anh có thể quan tâm cô như vậy.
Trong lòng Lưu Mộng Tuyết đột nhiên nổi lên oán hận, hóa ra Ôn Ninh đã sớm biết chuyện này từ lâu.
Nhưng cô lại giả bộ ở trước mặt cô ta, nhìn cô ta cầu xin Lục Tấn Uyên mà không thấy vui vẻ bỏ qua?
“Cô còn không đi mau?” Lục Tấn Uyên cầm món đồ trong tay.
Lúc này, anh mới để ý thấy Lưu Mộng Tuyết vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình.
Anh không vui, ngay tức khắc đuổi cô ta đi.
Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Tấn Uyên, trong lòng cô ta cảm thấy vừa chua xót vừa bất lực.
Sự ấm áp duy nhất anh dành cho cô ta chính là lúc anh hiểu lầm cô ta là Ôn Ninh.
Bây giờ cô ta tỉnh mộng rồi, tất cả đều kết thúc rồi!
Lúc đi ra, bỗng nhiên Lưu Mộng Tuyết cảm thấy rất hận Ôn Ninh.
Nếu không phải do cô tình cờ mang Lục Tấn Uyên bước vào cuộc sống của cô ta, thì bây giờ cô ta sẽ không ra nông nỗi này.
Cảm giác có được rồi lại mất đi so với cảm giác chưa từng có được thì càng khiến người ta đau khổ hơn.
Loại thống khổ này khiến người ta [email protected] muốn điên cuồng.
Lưu Mộng Tuyết tuyệt vọng đi được vài bước, đúng lúc này, một người đàn ông va vào cô ta, người đó cúi xuống nhìn Lưu Mộng Tuyết: “Là cô ta, dẫn đi.”
Thậm chí Lưu Mộng Tuyết còn chưa kịp phát ra âm thanh phản kháng nào thì đã bị chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt miệng, cô ta ngất xỉu.
Ôn Ninh ngủ một giấc thật sâu