Cả người Ôn Ninh cứng đờ, cô nhìn hàng chữ đó, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Chuyện đó trừ Hạ Tử An và người hôm đó ra thì sẽ không còn ai biết được.
Lẽ nào tin nhắn này là do người đàn ông đó gửi tới sao? Cô vừa nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng tăm tối đó, cơ thể Ôn Ninh run lên một cái.
Máu trên người dường như đều tràn lên đến não, khiến cô không thể nào suy nghĩ.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Điện thoại không còn reo nữa, Ôn Ninh nhìn điện thoại giống như nhìn một trái bom đang hẹn giờ vậy.
Cô nên đi gặp người đó, bắt anh ta lại, hay là…giả vờ như không nhìn thấy? Một mớ hỗn độn hình thành trong tâm trí cô.
Rất lâu sau đó, ngay khi Ôn Ninh cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung lên vì biến cố đột ngột này thì một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Bàn góc ngoài cùng bên trái của quán cà phê dưới lầu công ty cô.
Hãy tới một mình, tôi sẽ đợi đến khi cô tan làm.”
Ôn Ninh giật mình, người này không chỉ biết số của cô mà còn biết cô đang làm việc ở đâu.
Mấy ngày nay rốt cuộc anh ta ở đâu, có phải đang lén lút giám sát cô không? Ôn Ninh rùng mình, cảm giác bị người khác quan sát trong bóng tối này thật khiến người khác không rét mà run.
Gửi xong tin nhắn, cả người Lưu Mộng Tuyết nằm nhoài trên xe.
“Anh Long, có thể thả tôi đi rồi chứ?”
Hôm đó vừa ra khỏi bệnh viện, cô ta đã bị nhóm người này bắt cóc, từng câu từng chữ đều nói là có thù với Lục Tấn Uyên.
Bởi vì Lưu Mộng Tuyết từng khoe khoang ở bên ngoài rằng mình là người phụ nữ của Lục Tấn Uyên.
Nên cô ta mới trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Vốn dĩ Lưu Mộng Tuyết suýt nữa đã bị mang đi để uy hiếp Lục Tấn Uyên, nhưng trong cái khó ló cái khôn.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến Ôn Ninh, liền lập tức khai ra chuyện cô mang thai đứa con của Lục Tấn Uyên, vậy nên mới có thể bảo toàn được bản thân.
“Đợi đến khi cô ta lọt vào tay chúng tôi rồi nói.”
Người được Lưu Mộng Tuyết gọi là anh Long lạnh lùng nói.
Lưu Mộng Tuyết miễn cưỡng đi vào quan cà phê, đợi Ôn Ninh tới.
Trong công ty, Ôn Ninh do dự rất lâu, nhìn thấy thời gian đã sắp tới, cô mới cắn răng quyết định đi xem thử.
Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, ai biết được sau này anh ta sẽ còn làm những gì nữa?
Có điều, Ôn Ninh cũng lo lắng rằng lỡ như người này có âm mưu gì đó, nên cô tìm một người đồng nghiệp đi cùng cô.
Người đàn ông giấu mặt yêu cầu cô phải tới một mình cho nên Ôn Ninh phải nhờ đồng nghiệp đợi ở bên ngoài.
Lỡ như cô không ra được thì cũng có người có thể báo cảnh sát.
Chuẩn bị xong xuôi, Ôn Ninh đi xuống lầu, nhìn con số trên thang máy xuống từng tầng một, nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh, suýt nữa khiến cô thở không ra hơi.
“Tôi qua đó đây, làm phiền cô rồi.” Ôn Ninh mỉm cười với đồng nghiệp, sau đó đi về phía quán cà phê.
Theo như tin nhắn nói, Ôn Ninh vừa đi vừa chú ý đến khung cảnh xung quanh, cô tìm thấy vị trí góc bên trái của quán cà phê, đó gần như là một điểm mù.
Chỉ khi đi qua đó, mới có thể nhìn rõ người đó là ai.
Ôn Ninh hít sâu một hơi rồi đi qua đó, nhìn thấy người ngồi ở đó, cả người cô đều sững sờ.
Lưu Mộng Tuyết ngồi trên ghế, tay khuấy thìa cà phê, nhìn có vẻ như đang đợi người.
“Lưu Mộng Tuyết, tại sao cô lại ở đây?” Ôn Ninh rất sửng sốt.
“Thế nào, rất bất ngờ sao?”
Lưu Mộng Tuyết cười lạnh lùng: “Lẽ nào chị vẫn chưa đoán được sao?”
Ngay lập tức, sắc mặt của Ôn Ninh trở nên trắng bệch, trong đầu cô hiện lên rất nhiều manh mối.
Khách sạn Minh Thịnh, quần áo của Lưu Mộng Tuyết, cái đêm mà hai người đã hoán đổi thân phận.
“Người đó đã tìm cô rồi sao?” Ôn Ninh hiểu ra điều gì đó rất nhanh.
Hôm đó cô ta quá hoảng loạn, quần áo cũng bị người đó xé rách, vốn dĩ đã quên mất phải đi lấy lại quần áo.
Vì vậy nên người đó đã nhìn thấy đồ cô ta để lại rồi nhất định đã hiểu lầm thân phận của cô ta.
“Là ai? Người đó là ai?”
Lưu Mộng Tuyết không trả lời, nhưng thật ra trong đầu của Ôn Ninh đã có một đáp án…..
Lục Tấn Uyên.
Hôm đó, với tư cách là người chủ trì buổi tiệc của nhà họ Lục, anh cũng tham dự ở khách sạn Minh Thịnh,