Diệp Uyễn Tĩnh cũng chịu đựng được.
Mặc dù không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai mình bị thương, nhưng bà ta thà để Lục Tắn Uyên tỉnh táo lại hơn là so với vô vàn sự phiền phức mà Ôn Ninh mang đến.
Chỉ là bà ta lại đỗ hết chuyện này lên đầu Ôn Ninh.
Nếu không có con hồ ly tinh này, Lục Tấn Uyên làm sao có thể bị đánh? Người phụ nữ đó chắc chắn không phải là một may mắn, mà là một lời nguyền!
Đợi khi tìm thấy cơ hội, bà ta phải giải quyết ổn thỏa.
Lục Tấn Uyên không hề kêu đau, tuy rằng đây là lần đầu tiên ông cụ Lục ra tay với anh.
Trước đây cho dù hai người có ý kiến khác nhau, ông ấy cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ.
“Vì sao ông lại tìm cháu, cháu biết chứ?”
Nhìn ánh mắt im lặng của Lục Tấn Uyên, trong lòng ông ấy nghĩ sẽ không bao giờ từ bỏ qua chuyện này, tiếp tục nói.
“Cháu biết.”
Lục Tấn Uyên bình tĩnh lau vết máu trên mặt, giọng điệu bình tính, không nghe ra một chút dao động nào.
“Vậy cháu định làm thế nào?”
Ông cụ Lục liếc mắt nhìn anh: “Nói đến đây, nếu cháu muốn cùng loại phụ nữ như vậy quan hệ thêm nữa là không thể.
Nếu cháu muốn tìm một người tình, cũng không thể là cô taI”
“Ông nội, lúc trước là ông tìm cô ấy về mà?”
Lục Tắn Uyên bắt gặp ánh mắt của ông ấy.
“Nếu không phải ông nói rằng cô ấy là ngôi sao may mắn của cháu, nói số mệnh của cô ấy rất hữu ích với cháu, cháu nghĩ chúng ta đã không có ngày hôm nay.”
“Cháu!”
Ông cụ Lục tức giận nói: “Cháu có ý trách ông? Cháu cho rằng ông muốn người phụ nữ như vậy tiến vào nhà chúng ta? Nếu… nếu không phải vì cháu!”
“Tấn Uyên, tại sao con lại nói chuyện như thế với ông của mình?” Diệp Uyển Tĩnh không thể nghe được nữa, lên tiếng quở trách.
Lục Tấn Uyên tiến lên đỡ lấy ông cụ Lục, nhưng ông ấy hắt ra: “Không cần cháu đỡ ông!”
Nói với anh vài câu nữa, ông cụ Lục cảm thấy mình sắp phát điên lên vì đau tim.
“Ông nội, có lẽ ông làm vậy là do mê tín.
Cháu chưa bao giờ tin vào cái gọi là số mệnh, nhưng bây giờ, cháu đột nhiên hiểu tại sao mình lại bình phục ngay khi Ôn Ninh xuất hiện.”
Lục Tấn Uyên nghiêm nghị nói: “Bởi vì Ôn Ninh bị oan.
Cháu đã điều tra rồi.
Rất có thể ngay từ đầu cô ấy không phải là người đâm xe vào cháu, và chỉ là người chịu tội thay.
Đưa cô ấy đến và hành hạ cháu bằng mọi cách là Lục gia chúng ta.
Vì những tội lỗi mà gia đình gây ra, cháu đã hôn mê trên giường bệnh suốt ba năm trời.”
Như Lục Tấn Uyên đã nói, anh luôn luôn khinh thường nghiệp chướng, nhưng sự tồn tại của Ôn Ninh khiến anh đột nhiên tin rằng cái gọi là vận mệnh có thể thực sự tồn tại.
Ít nhất, những gì anh nợ, anh định dùng cả đời này để đền bù cho cô.
“Cháu nói cái gì?”
Ông cụ Lục không thẻ tin vào tai mình: “Cháu thật điên rồ.
Vì người phụ nữ kia ngay cả làm bản thân tổn thương nhưng vẫn nói bừa? Lúc trước là cô ta thừa nhận.
Làm sao có thể sai được?”
“Nhưng những gì cháu tìm thấy là nhà họ Ôn đã bắt mẹ cô ấy vào ICU, cô ấy vì bệnh tình đang nguy kịch nên mới chịu tội thay.”
“Vậy còn bằng chứng đâu?”
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Bây giờ cháu vẫn đang thu thập, nhưng mà ông nội, cháu hy vọng ông có thể cho cháu và Ôn Ninh một chút thời gian.
Nếu chuyện này thực sự bị oan, chẳng lẽ chúng ta không nên bồi thường cho cô ấy sao?”
Ông cụ Lục nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Tấn Uyên.
Ông hiểu đứa cháu trai này không phải loại người vu khống để đạt được mục đích của mình, khả năng cao những gì anh nói là sự thật.
Nhưng, nếu đó là sự thật, liệu ông ấy có thể chấp nhận Ôn Ninh?
“Không! Ngay cả khi những gì cháu nói là đúng, nhà họ Lục muốn bồi thường cho cô ấy cũng không cần cháu phải dùng nửa đời sau của mình để đánh cược.
Ông có thể cho cô ta tiền, vô số vinh quang và sự giàu có trong nửa sau cuộc đời mình.
Nhưng ông không thể để cháu làm vật bồi thường.
Tấn Uyên, cháu là niềm hy vọng của nhà họ Lục, tương lai của cháu không thẻ gặp trở ngại chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.”
Ông lão nói chắc nịch, ý tứ của ông ấy không thể rõ ràng hơn.
Mặc kệ lần tai nạn