Ôn Ninh sao có thể không nhìn ra được tâm tư lúc này của Lục Tấn Uyên chứ, ánh mắt của anh mang theo vài tia nóng bỏng, hệt như cô vừa mới châm lên một ngọn lửa trong anh vậy.
Ngay tại lúc bầu không khí đang có vài phần khó xử như thế này thì điện thoại của Lục Tấn Uyên vang lên.
Là Diệp Uyển Tĩnh gọi đến.
“Tấn Uyên, hôm nay trong nhà có khách quý đến, khi nào con trở về được?”
Ngọn lửa trong lòng Lục Tấn Uyên vốn đang bừng bừng trỗi dậy
Một đám người không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng suy nghĩ một hồi, không có mấy người biết được chỗ này, mà bây giờ Ôn Ninh lại đang bị bệnh, Lục Tấn Uyên tặng đến vài thứ để dỗ dành cô cũng là chuyện đương nhiên, thế là bọn họ lại buông lỏng cảnh giác, mang đồ vào cho Ôn Ninh.
Sau khi Ôn Ninh nhìn thấy cũng không mấy để tâm nhưng mùi thơm của đồ ăn ở bên trong bay ra khiến cho chiếc bụng đã đói meo của cô sôi lên ùng ục, nhịn không được mà mở ra xem.
Vừa mới mở chiếc hộp ra thì có một tờ giấy rơi ra ngoài.
“Anh đã thấy tin của em rồi, dưới đây là kế hoạch của anh.
”
Ôn Ninh nhìn thấy nét chữ trên tờ giấy này, lập tức mở to đôi mắt.
Thì ra, không phải Hạ Bình An không biết đến chuyện này, mà là anh vẫn luôn chuẩn bị kế hoạch, trong lòng cô có vài phần cảm động, Ôn Ninh cố gắng nhớ kỹ nội dung trên tờ giấy một cách nhanh chóng, sau đó mới dùng bật lửa đốt tờ giấy đi, quăng ra phía sau bình hoa.
Kế hoạch của Hạ An Bình
Ôn Ninh cầm đồ ăn lên, bỏ vào miệng ăn vài miếng, tuy tất cả đều là những thứ mà cô thích ăn, nhưng lúc này đây, cô đã không còn khẩu vị để ăn, chỉ máy móc đưa thức ăn vào miệng, trong đầu vẫn luôn trầm tư suy nghĩ.
Nếu làm theo kế hoạch thì có lẽ cô sẽ có thể trốn ra khỏi nơi này, cô nhất định phải làm thử!
Lục Tấn Uyên về đến nhà họ Lục mới phát hiện Diệp Uyển Tĩnh đang đứng trước cửa nhà chào đón vị khách quý kia, là Mộ Yên Nhiên.
Hai người phụ nữ ngồi xuống ghế sô pha, tay nắm tay, nói chuyện với nhau, nhìn qua thì thấy thân thiết biết bao.
“Bác vẫn luôn muốn có một đứa con gái, Yên Nhiên, nếu có thể có được một đứa con gái như con thì đời này của bác chắc chắn sẽ vô cùng trọn vẹn.
”
Lời này của Diệp Uyển Tĩnh đương nhiên là muốn nói cho Lục Tấn Uyên nghe.
Hôm nay bà ta đặc biệt gọi hai người về đây cũng bởi vì muốn bồi đắp tình cảm thêm cho hai người.
Lục Tấn Uyên nghe xong cũng không có bất cứ biểu cảm gì khác, trong lòng thì cảm thấy chẳng biết làm sao với suy nghĩ này của mẹ anh.
Mộ Yên Nhiên thấy anh không đáp lời thì bỗng bật cười, cũng không nản chí, “Bác gái, bây giờ bác cứ xem con như con gái mình là được rồi, có thể dành thời gian trò chuyện với bác con cũng rất vui đó.
”
Lục Tấn Uyên nghe hai người phụ này luân phiên tâng bốc nhau liền cảm thấy thật vô vị, lúc này, ông Lục cũng xuống lầu, thấy con dâu và cháu dâu tương lai đang nói chuyện hòa thuận như thế thì gật gù hài lòng, lại liếc mắt qua nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang hoàn toàn chìm trong trạng thái hờ hững, khuôn mặt không chút kiên nhẫn, bèn ho lên một tiếng.
“Cháu lên đây với ông.
”
Ông nội đã nói lời này, Lục Tấn Uyên sao có thể không tuân theo, lập tức đứng dậy đi theo ông.
Hai người đi vào phòng sách, ông Lục liếc nhìn Lục Tấn Uyên một cái rồi hỏi, “Bên Ôn Ninh, đã xử lý xong xuôi hết chưa?”
Bình thường ông vô cùng yên tâm về Lục Tấn Uyên, nhưng trên phương diện tình cảm, ông lại sợ anh xúc động, mới muốn nhắc nhở vài câu.
“Đã xử lý xong xuôi rồi ạ.
” Lục Tấn Uyên mặt không đổi sắc nói, ông Lục không nhìn ra anh có vấn đề gì, gật gật đầu.
“Gọi con tới là vì muốn nói cho con một chuyện, bây giờ tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên thành gia lập thất rồi, trước đây không hối thúc con nhưng mà bây giờ thì khác, ông cũng có tuổi rồi, không còn chuyện có thể quan tâm nữa, nhưng