“Cô Ôn, thật ra tôi cảm thấy cậu chủ vẫn còn quan tâm cô lắm, hai người…”
Ôn Ninh bị những lời của cô giúp việc cắt đứt mạch suy nghĩ, quay đầu lại, đánh mắt về phía cô ấy, cô giúp việc cũng không dám lên tiếng nữa.
Ôn Ninh nhìn cô, trong lòng có chút áy náy, bởi vì, trong kế hoạch Hạ An Bình đã sắp xếp giúp, phải lợi dụng cụ một chút, mặc dù cảm thấy thật có lỗi, nhưng vì đứa bé trong bụng, cũng đành chỉ có thể làm như vậy.
“Khoảng thời gian này, phải làm phiền cô chăm sóc rồi.
”
“Sao có thể nói là làm phiền được?” Cô giúp việc vừa mừng vừa lo, cô cảm thấy tính tình của Ôn Ninh cũng rất tốt, đối xử với ai cũng đều rất lễ phép, lịch sự.
Màn đêm rất nhanh đã dần buông xuống, sau khi trời đã tối hẳn, Ôn Ninh gọi cô giúp việc đến, “Tôi muốn ăn khuya, nhưng ăn một mình không ngon, cô ăn cùng tôi nhé.
”
Ôn Ninh ở đây mặc dù mất đi sự tự do, nhưng Lục Tấn Uyên cũng không bạc đãi cô, điều kiện cơ sở vật chất rất tốt, có đủ các loại thuốc bổ đắt tiền, phía bên nhà bếp cũng ông dám sơ sài, luôn luôn thay đổi đa dạng các món ăn mà cô thích, vô cùng hợp khẩu vị.
Cô giúp việc muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Ôn Ninh kiên quyết như vậy, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh ăn cùng cô, Ôn Ninh bê bát cháo, nhìn cô giúp việc một hơi ăn hết đồ ăn trong bát, sau đó mới buông tầm mắt xuống.
Hạ An Bình đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ, chỉ cần nhỏ một chút, đã có thể khiến người ta ngủ say, dù ồn ào như thế nào cũng không tỉnh dậy được.
Đúng như dự đoán, sau khi cô vừa ăn được vài thìa nữa, ý thức dần dần mơ hồ, đợi đến khi nhận thấy được có cái gì đó không đúng lắm, thì cả người đã gục lên bàn, thậm chí không thể gọi người đến giúp.
Ôn Ninh đỡ cô ấy lên giường, rồi lập tức đổi quần áo của hai người với nhau, dùng chăn bông đắp lên cho người phụ nữ đang nằm ở trên giường, hai người có vóc dáng gần giống nhau, đều để tóc dài, nhìn sơ qua thì tuyệt đối nữa điểm cũng sẽ không phát hiện ra.
Sau khi sắp xếp xong, Ôn Ninh nhìn cô với ánh mắt có chút hổ thẹn, “Xin lỗi, nhưng mà, tôi cũng không còn cách nào khác.
”
Nói xong, cô thay quần áo của cô giúp việc vào, rồi tìm một cái khẩu trang đeo lên, lúc này mới bưng bát cháo đi ra ngoài.
Tầng lầu của Ôn Ninh thường sẽ không có người, cũng không có ai dám đến quấy rầy cô, cho nên, dọc đường đi vô cùng thuận lợi, suôn sẻ.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì có người cản cô lại.
“Đêm đã khuya rồi, cô muốn đi đâu? Còn nữa, có cần phải đeo khẩu trang phiền phức như vậy không?”
Ôn Ninh thiếu chút nữa toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng mà, vẫn dựa theo những lý do đã chuẩn bị sẵn để giải thích, “Tôi bị cảm rồi, sợ sẽ lây cho cô Ôn thì không hay lắm.
”
Sau khi trả lời xong, bảo vệ cũng không nghi ngờ gì, để Ôn Ninh đi ra ngoài, cô liền thở hắt ra một hơi dài, vội vàng chạy đi, tìm đến vị trí có chiếc xe cô nhìn thấy ở trong vườn hoa lần trước.
Quả nhiên đúng như vậy, có một chiếc xe ô tô màu đen đã đậu sẵn ở đó, trong màn đêm tối mịch rất khó có thể bị phát hiện.
Ôn Ninh chạy đến, Hạ An Bình đã chờ ở đây từ sớm, lúc này không còn kiềm chế được cảm xúc nữa mới bước xuống xe, gỡ bỏ lan can đã bị phá hư lần trước, cẩn thận dìu Ôn Ninh, kéo cô ra ngoài.
“Không bị thương ở đâu chứ.
”
Hạ An Bình ôm Ôn Ninh vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm đã lâu chưa được tiếp xúc, trong lòng dâng trào một niềm vui sướng giống như tìm lại được bảo vật đã bị mất từ lâu.
Anh lo sợ biết bao nhiêu, sợ rằng từ nay về sau sẽ không được gặp lại cô nữa…
“Không sao, chúng ta mau đi thôi.
” Ôn Ninh có ý muốn đẩy Hạ An Bình ra, nhưng lực tay của người đàn ông này quá lớn, ôm cô rất chặt, vẫn không thể dứt ra, cô nghĩ, chắc có lẽ chỉ là anh quá xúc động vì đã trốn thoát thành công, cho nên cũng không kháng cực lại nữa, khẩn trương ngồi lên xe.
Lúc này Ôn Ninh mới vuốt ngực, tự trấn an bản thân, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ, mặc dù dọc đường đi cũng coi như là thuận lợi, nhưng, cuối cùng vẫn có chút lo lắng, may mà, cô đã thành công.
“Anh đưa em về trước, đừng sợ, sau này anh sẽ không để Lục Tấn Uyên làm hại em nữa đâu, dù chỉ là một chút.
”
Hạ An Bình nhìn vào gương mặt của Ôn Ninh, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều so với lúc ban đầu, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
“Cảm ơn anh… An Bình, nếu như không