Lục Tấn Uyên lên lầu, mở cửa ra, Ôn Ninh vừa chải tóc vừa suy nghĩ về kế hoạch của Hạ An Bình, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tấn Uyên trong mắt loé lên tia hoảng loạn.
Cô nhanh chóng giấu nhẹm đi, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng,
“Sao anh lại tới đây?” Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô, chớp mắt, “Muốn đến thì đến thôi… cô rất không vui khi thấy tôi à?”
Ôn Ninh không nói gì, cho dù cô có không vui thì người đàn ông này sẽ không tới nữa chắc?
“Không có, sao có thể được chứ.”
Ôn Ninh lãnh đạm nói, dù sao, mấy ngày tới là rời đi rồi, cô đột nhiên không muốn đấu chọi gay gắt với Lục Tấn Uyên, không muốn dành phần hơn lúc nói chuyện cùng anh nữa.
Có thể, sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa phải không?
“Cô vừa nghĩ cái gì đấy?” Lục Tấn Uyên đi tới, cầm chiếc lược trên tay Ôn Ninh, hiếu kỳ nhìn nó.
Ôn Ninh vừa mới tắm xong, tóc sau khi lau khô vẫn còn có mùi thơm nhàn nhạt toả ra, tóc cô rất mềm mại, bây giờ lại hơi bù xù có phần giống người phụ nữ lười biếng
Anh không kìm được mà cứ vuốt vuốt mái tóc mượt như tơ, động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, như đang đối xử với một bảo vật trân quý nào đó.
Ngay cả Ôn Ninh cũng có chút ngẩn người
Thế nhưng cô nhanh chóng siết chặt lòng bàn tay, không để bản thân vì sự dịu dàng trước mắt này mà đánh mất lý trí.
“Không có gì cả, chán quá nên ngẩn người thế đấy.”
Ôn Ninh chuyển chủ đề, “Không phải anh về nhà rồi à?”
Lục Tấn Uyên nghĩ đến mấy chuyện ở nhà mà trong lòng phiền muộn, cũng không nói gì, hai người cứ như vậy yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Cô đỡ sốt chưa?”
Anh nghĩ ra điều gì đó, đưa tay sờ trán Ôn Ninh, so với lúc trước đã đỡ hơn nhiều rồi, không nóng lắm, xem ra gần như sắp khỏi.
“Sắp khỏi rồi.” Ôn Ninh không để ý lắc lắc đầu, dường như sợ Lục Tấn Uyên sẽ nhớ ra biện pháp hạ nhiệt khủng khiếp kia.
Lục Tấn Uyên nhận ra cơ thể của cô trở nên căng thẳng, cúi đầu xuống, nhéo nhéo cằm Ôn Ninh, “Sao nào, cô sợ tôi giúp cô giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý à?”
Cả mặt cô đỏ bừng lên, khi nghĩ đến biện pháp Lục Tấn Uyên nói, cô chỉ cảm thấy gương mặt phía trước quá đẹp khiến cô không dám nhìn thẳng, hất cằm ra khỏi tay người đàn ông, “Hiện tại tôi không phát sốt, bình thường đều uống thuốc rồi, không cần phải làm gì cả.”
Lục Tấn Uyên khẽ khịt mũi, cũng không tiếp tục làm Ôn Ninh khó xử, “Tôi mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Anh thực sự mệt mỏi, không chỉ cơ thể rã rời vì công việc, mà quan trọng hơn là bị áp lực tâm lý bởi cuộc hôn nhân ép buộc của ông nội.
Anh không muốn cưới Mộ Yên Nhiên, nhưng Ôn Ninh…
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng còn chưa chào đời, Lục Tấn Uyên nhíu mày, tâm trạng càng thêm rối rắm.
Ôn Ninh thấy Lục Tấn Uyên hình như không định làm gì thật, thở nhẹ nhõm một hơi, không còn trốn tránh nữa, nếu như cứ một mực từ chối e rằng sẽ chọc giận anh ta, thế nên cứ nhượng bộ một bước vẫn hơn.
Lục Tấn Uyên tắt đèn, ôm Ôn Ninh vào lòng, hương thơm thanh nhã trên người giúp dây thần kinh căng thẳng của anh thả lỏng hơn, từ từ cơn buồn ngủ ập đến, người đàn ông sớm chìm vào giấc ngủ.
Từ đầu tới cuối Ôn Ninh không hề nhắm mắt, cô nhìn ánh trăng dịu mát bên ngoài làm căn phòng trở nên mờ mịt, hơi thở bình ổn an tĩnh của Lục Tấn Uyên vang lên ở sau cô.
Lại kìm lòng không nổi nữa, có một ý niệm mơ hồ xuất hiện trong nháy mắt, nếu như, họ có thể mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, có phải họ sẽ hạnh phúc không?
Nhưng suy cho cùng, tất cả chỉ là ảo tưởng của cô.
Ôn Ninh xoay người, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tấn Uyên, ngay cả khi người đàn ông này ngủ say không đề phòng gì, trên mặt vẫn lộ ra vẻ mạnh mẽ và bá đạo như thường ngày, chỉ có lông mày trông không còn kiêu ngạo nữa, ngược lại dịu dàng hơn nhiều.
Không kìm được, Ôn Ninh đưa tay sờ sờ mi tâm của anh, khả năng bởi vì