Bây giờ tình hình của mẹ Ôn Ninh không tệ lắm, giờ đi một chuyến, một công đôi việc, vừa hay gặp người lớn trong nhà, đỡ mất công sức đi lại nhiều.
Chỉ là, sau khi trông thấy gương mặt lạnh lẽo của Lục Tấn Uyên, An Minh vẫn cứ đè nends sự nghi ngờ xuống, yên lặng lái xe, tìm một bệnh viện đa khoa gần đó.
Sau khi xe dừng lại, Lục Tấn Uyên cẩn thận ôm Ôn Ninh xuống, cô ngủ rất say, hoặc do quá mệt mỏi, dù bị anh ôm bước đi nhanh như vậy cũng không có vẻ sẽ tỉnh lại.
Đặt người lên trên giường, Lục Tấn Uyên mới gọi bác sĩ tới kiểm tra giúp cô.
“Cô gái trẻ này chỉ là mệt mỏi quá độ, còn có phần do tâm tình không ổn định, bây giờ là thời gian cuối của thai kì, người nhà, nhất định phải quan tâm tâm trạng của cô ấy đấy!”
Bác sĩ kiểm tra một lát, phát hiện cơ thể Ôn Ninh không có gì bất ổn, liền quay lại dặn dò Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên gật đầu, tuy là nói vậy, anh cũng không muốn cô phải kích động vào thời điểm này, nhưng tóm lại…
Ánh mắt của người đàn ông tối sầm: “Đã rõ.
”
Bác sĩ đi ra ngoài, Lục Tấn Uyên an vị ở bên cạnh, nhìn gương mặt say ngủ của Ôn Ninh.
Không được bình yên như ngày hôm qua, Ôn Ninh bây giờ, cho dù là ngủ thiếp đi, lông mày thanh mảnh cũng hơi nhíu, giống như có nằm mơ cũng chẳng thấy yên vậy
Lục Tấn Uyên không kìm được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e ở mi tâm của cô, giống như muốn xua tan những u sầu trong lòng cô vậy.
Dù cho, giờ khắc này những âu lo của cô đều tại vì anh.
Ôn Ninh đang ngủ, cảm giác có một bàn tay quen thuộc đang nhẹ nhàng vuốt v e ở trên trán mình, dùng sức rất nhẹ, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Không hiểu sao, tâm trạng buồn bực của cô đã được giảm đi rất nhiều, cũng khiến cho cô ngủ an yên hơn.
“Lục… Tân Uyên.
.
”
Lục Tấn Uyên nghe được Ôn Ninh nhỏ giọng gọi, trái tim liền mềm mại lại, người phụ nữ này…
Những lời nói lúc trước quả nhiên là vì anh quá tức giận, cảm giác dồn nén trong lòng giờ cũng vơi đi không ít, Lục Tấn Uyên kéo chăn trên người giúp cho Ôn Ninh, để cô không bị cảm lạnh.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Lúc Ôn Ninh tỉnh lại, trời đã sáng rồi, cô mở mắt, nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mặt, trước tiên cảm thấy mê man, lát sau mới ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bây giờ cô đang ở đâu? Tối qua không phải cô…
Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, gương mặt vốn tươi tỉnh vì nghỉ ngơi tốt của cô lại hơi tái nhợt.
Ngày hôm qua, không phải cô trông thấy Lục Tấn Uyên dây dưa với một cô gái trẻ, sau đó bỏ đi một mình, té xỉu ở trên băng ghế dài sao?
Nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, vẻ mặt Ôn Ninh vô cùng nghi ngờ, là ai đưa cô vào đây?
Trong lúc Ôn Ninh còn đang mê man, An Minh đi vào, thấy cô đã tỉnh lại: “Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, cô bị ngất ở ven đường, còn may có người trông thấy đưa cô tới bệnh viện đa khoa, không thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi.
”
Ôn Ninh nghe An Minh nói, trong lòng lại thấy có chỗ không đúng, cô rõ ràng cảm thấy có một người rất quen thuộc đưa cô tới đây, cảm giác đó, khiến cho cô rất an lòng.
“Là ai đưa tôi vào?”
An Minh nghe cô hỏi mà sững lại, nhưng rồi lập tức nhanh chóng che giấu đi: “Là người đi đường gọi điện thoại cho tôi.
”
Thấy An Minh nói chắc như đóng cột, Ôn Ninh cũng không nghi ngờ nữa, chỉ là, từng tia hi vọng trong lòng lại dập tắt.
Thể mà cô…lại nghĩ vòng tay ấm áp kia là của người đàn ông ấy.
Có điều, ngẫm lại cũng không thế nào, Lục Tấn Uyên cùng với cô gái trẻ tuổi kia vào khách sạn, sao còn quan tâm sự sống chết của cô.
Cô cũng không biết bản thân mình đáng thương, hay là thảm hại nữa.
“Tôi không sao cả, đi về thôi.
” Tâm tình Ôn Ninh trầm xuống chốc lát, nhưng vẫn che giấu đi, cô còn phải quay lại chăm sóc Bạch Linh