“Ngài Lục, anh xem cái này… người này có được làm thủ tục xuất viện hay không?” Vị bác sĩ nhìn Lục Tấn Uyên đang chăm chú nhìn ra bên ngoài, nhìn theo qua thì thấy chính là gương mặt của Ôn Ninh, anh ta không khỏi băn khoăn.
Anh ta thật sự không hiểu được suy nghĩ của người này, rõ ràng rất quan tâm nhưng tại sao ngoài mặt lại cố ra như không liên quan, đây chẳng nhẽ là sự quan tâm đặc biệt sao?
“Đương nhiên là không.
” Lục Tấn Uyên liếc nhìn bác sĩ đang nói chuyện, “Bệnh tình của mẹ cô ấy hiện giờ thế nào rồi?”
“Tình hình hồi phục rất tốt, có điều vẫn cần theo dõi một thời gian nữa.
”
Lục Tấn Uyên hơi nheo mắt lại, “Vậy hãy để bà ấy ở lại cho đến khi hồi phục hẳn, viện phí của bà ấy tôi sẽ thanh toán, nhưng anh không được nói cho bà ấy biết đây là ý của tôi, rõ chưa?”
Vị bác sĩ vốn đang khó hiểu với yêu cầu kỳ lạ này thì Lục Tấn Uyên đã đứng dậy, “Lần trước bệnh viện của các anh yêu cầu tài trợ phí nghiên cứu khoa học, anh có thể cho người đến tập đoàn Lục Thị để nói chuyện.
”
Nghe đến đây, vị bác sĩ lập tức vui mừng mở lời, đây là khoản đầu tư rất lớn, so với đó, một chút viện phí điều trị của mẹ Ôn Ninh chỉ là hạt cát trên sa mạc.
“Anh Lục, cảm ơn anh rất nhiều, bệnh tình của bác gái này tôi nhất định sẽ hết lòng điều trị, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kì sự cố gì.
”
Nghe đến đây, Lục Tấn Uyên mới khẽ gật đầu rồi lại nhìn qua Ôn Ninh, “Anh làm việc tiếp đi, nhớ là phải tìm một lí do hợp tình hợp lí.
”
Anh bây giờ không thể xuất hiện, nên chỉ có thể ở đây nhìn cô từ xa.
Ôn Ninh đợi ở bên ngoài, nhìn dòng người qua lại, mà hình như cô đã mất đi chút kiên nhẫn, đúng lúc cô định vào trong thúc giục thì vị bác sĩ bước ra ngoài, “Cô Ôn Ninh, là thể này, bệnh tình của mẹ cô hiện giờ đang ở giai đoạn quan trọng, nếu như bây giờ đi khỏi đây, dù có sự giúp đỡ của bác sĩ Lâm mà không có những trang thiết bị cơ bản, thì e rằng rất khó để đạt được kết quả tốt nhất.
”
Nghe thấy vậy, Ôn Ninh rất thất vọng, cô không phải là không muốn mẹ mình ở bệnh viện có trang thiết bị tốt nhất để điều trị, mà do cô căn bản không có điều kiện, sau khi xa Lục Tấn Uyên, một mình cô không có đủ khả năng để chi trả viện phí đắt đỏ.
Mặc dù, Lục Tấn Uyên không nói muốn đuổi cô đi, nhưng vì cô đã nói ra như vậy nên sẽ không thất hứa, dù thế nào đi nữa, cũng phải cắt đứt mới có thể làm lại từ đầu.
“Dù rất muốn ở lại nhưng tôi không đủ điều kiện để chi trả viện phí.
”
Ôn Ninh vừa nói xong, vị bác sĩ liền nói, “Về vấn đề viện phí, nếu cô tạm thời không trả hết được thì có thể trả dần theo từng giai đoạn.
”
“Nhưng… hiện giờ tôi đang mang thai, chỉ sợ rằng trong thời gian dài sẽ không có thu nhập ổn định.
”
Ôn Ninh vẫn có chút cảm động, không ngờ những nhân viên y tế này lại có trách nhiệm và ân cần đến vậy.
“Không sao, sau thời gian dài tiếp xúc tôi cũng hiểu được tính tình cô Ôn, nếu bây giờ không được thì tôi sẽ giúp cô đảm bảo, chỉ c ần sau này cô làm việc rồi trả lại số tiền này.
”
Nghe thấy lời này, Ôn Ninh có chút dao động, tiền có thể trả sau, như vậy có phải sau này cô đi làm việc chăm chỉ, thì sẽ không cần chuyển mẹ đi nơi khác nữa đúng không?
“Vâng, bác sĩ, vậy phiền anh rồi.
”
Ôn Ninh nghe vậy, liền khẽ gật đầu, hỏi thăm một chút tình hình, cuối cùng nghiêm nghị nói, “Sau này viện phí điều trị của mẹ tôi, toàn bộ sẽ do một mình tôi đảm nhận, không liên quan gì đến Lục Tấn Uyên, không cần dùng đến tiền của anh ta.
”
Lục Tấn Uyên ở trong phòng, nghe loáng thoáng được Ôn Ninh nói chuyện, nghe thấy lời này trong lòng có chút buồn.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, thật sự nghĩ rằng trên thế giới này có nhiều người tốt đến mức có thể giúp đỡ cô vô điều kiện sao?
Cô ấy có cần có mức phải phân rõ giới hạn với anh như vậy không?
Tuy nhiên khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt cô, Lục Tấn