Nghe thanh âm lạnh lùng không có một chút cảm tình kia, một cơn giận từ đáy lòng tràn lan, nếu không phải anh tung tin tức này ra ở công ty, làm sao cô phải lưu lạc đến mức này?
Nghĩ về nó, Ôn Ninh không muốn nhìn anh lấy một cái, bỏ lại Lục Tấn Uyên rồi rời đi.
Bị phớt lờ hoàn toàn, mắt Lục Tấn Uyên xẹt qua một tia không vui, lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Ninh: “Tôi cứu cô, cô không nói lời nào đã muốn bỏ đi?”
Vừa nãy, nếu không phải anh nghe tiếng kêu cứu có chút quen tai thì căn bản hiện tại cô ở nơi này không có tư cách nhìn anh.
“Anh muốn tôi nói gì?” Sức lực của Lục Tấn Uyên không nhỏ, cổ tay bị anh nắm đã phiếm đỏ nhưng Ôn Ninh nhất quyết không chịu thua.
Cô chật vật như bây giờ, tất cả không phải là do anh ban tặng sao? Bây giờ lại muốn bày ra bộ dáng cao ngạo của một đấng cứu thế à?
Cô không ngu xuẩn mà mang ơn người như vậy.
“Buông tay.
Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Tấn Uyên đột nhiên lóe lên vì lửa giận, người phụ nữ không biết tốt xấu này, được cứu xong là trở mặt.
Cô thật sự cho rằng anh e ngại mệnh lệnh của ông nội, sẽ không làm gì sao? Nghĩ đến đây, Lục Tấn Uyên không những không buông tay mà ngược lại càng thêm dùng sức, một tay kéo Ôn Ninh vào trong ngực.
“Không cần tôi quan tâm? Cô đang muốn nói, thật ra là cô tự nguyện bị đùa bỡn sao? Cái mà cô gọi là công việc chính là ra đây bán thân?”
Ngay khi mấy từ đó được nói ra, Ôn Ninh cảm thấy như mình bị đâm mấy nhát.
Cô sống chết vùng vẫy, Lục Tấn Uyên không buông tay, cô cố gắng dùng chân đá vào bắp chân anh.
Trên người truyền đến từng trận đau nhói khiến Lục Tấn Uyên càng thêm khó chịu.
Thấy Ôn Ninh vẫn luôn không biết điều, Lục Tấn Uyên trực tiếp ép cô lên tường: “Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi?”
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Tấn Uyên, trong đôi mắt lạnh lùng tràn ngập vẻ khinh thường, cao ngạo như vậy khiến trong lòng cô sinh ra một ngọn lửa bực tức: “Cho dù tôi có đi bán thân cũng không cần anh quan tâm, buông tay ra!”
Cơn giận của Lục Tấn Uyên hoàn toàn được khơi dậy, mấy lời nói không kiềm chế của Ôn Ninh đã thôi thúc anh muốn xé nát cô ra!
Vài giây sau, Ôn Ninh còn chưa kịp nói thì môi đã bị người đàn ông che mất.
Rất nhanh Ôn Ninh liền cảm nhận được mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, mà Lục Tấn Uyên tựa như không phát hiện ra vẫn tiếp tục hôn, “Nếu cô đã đói khát như vậy, tôi thỏa mãn cô.”
Nhận thấy sự phản kháng liên tục của cô, Lục Tấn Uyên có chút khó chịu, dừng lại, lạnh lùng nhìn cô: “Sao? Còn muốn chọn khách à?”
Trong lòng Ôn Ninh uất ức không nói nên lời, bị anh nhìn như vậy, cô không thể đè ném đc cơn tức trong lòng: “Vậy thì sao? Dù cho tôi bán thân, tôi cũng không bán cho anh!”
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt của Ôn Ninh, đôi môi vừa bị hôn nên có chút sưng đỏ, đôi mắt trong trẻo giờ phút này đang cháy rừng rực, một bộ dáng quật cường thà chết chứ không khuất phục.
“Cô nghĩ rằng tôi hiếm lạ loại phụ nữ không biết tự trọng như cô sao?” Lục Tấn Uyên đẩy Ôn Ninh ra, lưng cô đập vào góc của ghế sô pha, một cơn đau không thể diễn tả truyền đến.
Lục Tấn Uyên làm ngơ, anh vuốt lại mấy nếp nhăn ở quần áo.
Một lúc sau, anh lại trở về với dáng vẻ tao nhã lạnh lùng vốn có.
“Lần sau nhớ cho kĩ, nếu đã quyết định bán thì đừng có làm giống như là bị người ta cưỡng ép, miễn cho người khác hiểu nhầm.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên liền đóng