Buổi tối hôm nay, Lục Tấn Uyên không quay về Lục gia, có lẽ vì không muốn gặp cô, Ôn Ninh tự giễu mà nghĩ.
Vừa hay, cô cũng không muốn gặp anh, đỡ phải nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.
Một lát sau,có người gọi điện thoại đến cho cô.
Ôn Ninh bắt máy mới biết là Ôn Lam gọi tới.
“Sao rồi? Ở công ty mới có hài lòng không? Chị?”
Trong thời gian quay phim, Ôn Lam đột nhiên nghĩ đến mình nên phái người đến công ty của Ôn Ninh, “không cẩn thận” nói với mọi người sự thật rằng Ôn Ninh đã từng đi tù.
Cô nghĩ, người chị rác rưởi của mình hẳn là đã bị mấy lời đồn đại này dọa chết.
“Làm thế nào cô biết được nơi tôi làm việc………là cô?” Trong nháy mắt Ôn Ninh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy xảy ra, cô nắm chặt điện thoại, bởi vì hơi dùng sức, trên mu bàn tay còn có gân xanh hiện lên.
Cô em gái này rốt cuộc hận cô bao nhiêu, ngay cả công ty mới của cô cũng phải nhúng tay vào khiến cho cô không được yên bình?
“Là tôi đấy, nhưng như thế thì sao? Cô cứ từ từ mà tận hưởng đi.
Tôi đoán cô cũng chẳng làm được bao lâu đâu.
Tôi sợ rằng còn chưa được một tháng ấy chứ, đúng là đồ rác rưởi.”
“Không cần cô quan tâm, yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu.” Ôn Ninh cắn răng, cụp một tiếng cắt đứt điện thoại.
Còn nghe Ôn Lam nói nữa, cô sợ sẽ tức đến mức đập nát điện thoại.
Cố gắng bình ổn hô hấp, Ôn Ninh thật vất vả để trở lại trạng thái bình thường, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Vốn dĩ sự việc công ty lần này không phải do Lục Tấn Uyên làm, cô đã hiểu lầm anh…..
Nghĩ xong, Ôn Ninh có chút xấu hổ, lấy di động ra gọi cho Lục Tấn Uyên để nói xin lỗi, thế nhưng điện thoại mới vang lên một tiếng đã bị đầu dây bên kia cúp ngay.
Xem ra, anh đã ghét cô rồi, nhưng mà cũng khó trách…..
Ôn Ninh bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không có gọi lại, liên tục gọi cho anh, chỉ sợ anh không có kiên nhẫn.
Ngày hôm sau.
Truyện Huyền Huyễn
Ôn Ninh vừa đến công ty thì phát hiện ra trên bàn làm việc của mình là một đống hỗn độn, mọi thứ bị lật tung lên giống như vừa bị kẻ trộm ghé qua.
Bản thân cô biết mình đắc tội Diệp Xảo, rất khó để ở lại công ty, thế nhưng cách cư xử của đồng nghiệp khiến cô hơi tức giận: “Các người đang làm cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh lớn tiếng nói chuyện với đồng nghiệp.
“Cô sắp đi rồi, chúng tôi kiểm tra xem cô có lấy thứ gì không nên lấy không.
Đến lúc mất đồ, người lại không thấy thì biết đi đằng nào tìm?”
Nói ra nói vào, tất cả mọi người đều coi cô như kẻ trộm, trong lòng Ôn Ninh có chút ấm ức.
Nói một cách công bằng, mặc dù cô chỉ có thể làm một số việc linh tinh trong công ty này, nhưng cô đã làm mọi thứ một cách nghiêm túc và không bao giờ dám bỏ bê bất cứ điều gì, đồng nghiệp bảo cô làm gì cô cũng đều mỉm cười đồng ý.
Nhưng kết quả là bọn họ chỉ xem cô như một tên trộm.
Liệu có phải khi trên người đã mang một vết nhơ đi tù thì vĩnh viễn đều phải sống dưới thành kiến của người khác không?
“Kiểm tra xong chưa?” Cố nén lại tất cả những ấm ức, Ôn Ninh giả bộ như không có chuyện gì.
Mấy đồng nghiệp không tìm ra bất cứ cái gì, có chút không cam lòng, họ lại nhìn lên mặt bàn cô thì phát hiện một chiếc usb, “Cái này cũng phải kiểm tra.”
Ôn Ninh đương nhiên không sợ gì, ngồi ngay ngắn, sao có thể để lại điểm sơ hở?
Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau, một vài đồng nghiệp đột nhiên thảo luận nghiêm túc, “Ôn Ninh, sao cô có thể âm hiểm đến mức ngấm ngầm sao chép hồ sơ khách hàng của công ty, cô định đi ra ngoài rồi đào đi hết khách hàng sao?”
Ôn Ninh không thể tin được, mở to hai mắt nhìn, điều đó là không thể nào.
Chưa kể rằng cô không có chủ ý này, cho dù là có, cô cũng không có quyền truy cập vào các tài liệu quan trọng này, làm thế nào có thể sao chép được?
Nhất định là có người hãm hại cô.
“Không phải tôi lưu chúng, bình thường mấy người cũng đâu có cho tôi xem mấy loại văn kiện này.” Ôn Ninh cố gắng nói.
“Ai mà biết được cô có bí mật sao chép nó trong khi làm hộ ai đó không?” “Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy rất có khả năng, chả trách cô ta rất siêng năng như vậy, hóa ra cô ta đã có ý định này ngay từ đầu.”
“Vừa nhìn thì đã biết không phải là thứ tốt gì”
Mấy đồng nghiệp căn bản không nghe Ôn Ninh giải thích, lập tức quy chụp tội danh lên đầu cô, còn muốn lôi cô đi gặp tổng giám đốc để ông ta xử lý cô, lấy đó làm răn đe.
Lúc này Diệp Xảo lập tức mới mở miệng: “Chuyện này giao cho tôi xử lý đi, những văn kiện thất lạc này là của tôi.”
Ôn Ninh thoáng chốc hiểu ra, tình huống này e là do Diệp Xảo bày ra.
Lòng dạ cô ta ác độc đến mức nào, ngày hôm qua thì hại cô suýt chút nữa bị c**ng bức, hôm nay lại đổ tội danh trộm cắp này lên đầu cô.
“Thế nào, chuyện hôm qua hãy suy nghĩ cẩn thận, nếu cô đồng ý, tôi sẽ nói rằng tôi đã sao chép nó và vô tình quên mất, nếu cô không đồng ý …”
Diệp Xảo không nói phần còn lại nhưng toàn là hàm ý uy hiếp.
Ôn Ninh nhìn cô ta đầy oán hận, nắm tay siết chặt đến móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh