Vô Ưu đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên cũng hơi lo lắng về điều quan trọng mà Lưu Tâm Lan đã nói.
Cô nói với người trong cửa hàng một tiếng, rồi lái xe đi đến biệt thự mà Lưu Tâm Lan ở.
“Bác gái..”
Vô Ưu kêu lên, tay đẩy cửa ra, nhưng đột nhiên, có một xấp tài liệu đập thẳng vào mặt khiến cô không kịp trở tay.
Một đống giấy tờ rơi lả tả xuống đất, Vô Ưu sửng sốt, trên mặt xuất hiện mấy vết xước.
“Vô Ưu, tôi vốn chỉ coi cô là một đứa con gái không có lai lịch, nhưng hiện tại, cô khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn.”
Lưu Tâm Lan nhìn cô, vẻ mặt chán ghét.
Vô Ưu ngồi xuống, nhặt những trang giấy rơi lả tả dưới đất lên, rồi quan sát nội dung trong đó.
Khi nhìn rõ được những gì hiện lên trên đó, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Những tài liệu này là bản báo cáo sức khỏe mà cô nhận được sau khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện mấy ngày trước, ngoài ra còn có một vài tài liệu bình thường, duy chỉ có…
Từng sinh con.
Vô Ưu ngơ ngác nhìn dòng chữ kia.
Cô không nhớ được trước kia đã xảy ra chuyện gì, lúc hẹn hò với Đinh Thiên Vũ cô cũng từng lo lắng như vậy.
Nếu như đây không phải lần đầu tiên của cô hay cái gì đó khác thì Đinh Thiên Vũ có ghét cô hay không?
Nhưng mà, người đàn ông đó lại không hề ghét bỏ chuyện này, ngược lại, anh ấy còn nói sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ của cô, bao gồm cả quá khứ, dù cho đó có là quá khứ đáng hổ thẹn nhất.
Cũng chính vì sự chắc chắn này của anh ấy mà Vô Ưu đã dần dần mở rộng lòng mình, nhưng mà..
Trước đây, cô đã từng có con.
Đinh Thiên Vũ thực sự sẽ không để ý đến chuyện này sao?
“Thấy rõ chưa?”
Lưu Tâm Lan vênh mặt nói, không hề tỏ ra thương hại.
Bà ta cảm thấy, con của bà ta là một người ưu tú, xứng đáng với một cô gái tốt hơn.
Còn cái người tên Vô Ưu trước mặt này, thực sự là một kẻ ngáng đường.
Nay bà còn phát hiện chuyện cô ta đã từng sinh con, rốt cuộc bà cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
“Vô Ưu, cô không những không còn trinh tiết, mà trước kia còn đã từng sinh một đứa con.
Tôi còn không biết có phải là cô đã phá thai rồi hay chưa nữa?”
“Loại con gái đã qua sử dụng như cô, sao lại có ý muốn liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình chứ?”
Những lời nói châm chọc của Phạm Chí Lan như từng vết đao cứa vào trái tim cô, nó khiến cho cô không thể phản bác nổi.
Cô biết mình không xứng với Đinh Thiên Vũ.
Bản thân cô vốn đã tự ti, nay còn phải nhận lấy tin tức này khiến cho niềm tự tin nhỏ nhoi trong cô cũng tan vỡ hoàn toàn.
“Bác gái, cháu xin lỗi, cháu không cố ý, cháu chỉ muốn ở cạnh Thiên Vũ..”
“Đừng có nói với tôi là không có.
Sao cô có thể bắt ân nhân cứu mạng của mình phải chấp nhận sống chung với một người phụ nữ đã có con như cô chứ?”
Vô Ưu không nói nên lời.
“À, đúng, nếu như sẩy thai còn tốt.
Lỡ như cô còn kết hôn rồi, chồng của cô dẫn con cô tìm tới nhà, vậy cô bảo Thiên Vũ phải làm sao đây?”
Lời nói của Lưu Tâm Lan càng đâm sâu vào trái tim cô, Vô Ưu vốn muốn nói, nhưng sự thật đanh thép đó khiến cô hoàn toàn rơi vào trạng thái bất lực.
Cô biết, lời của Lưu Tâm Lan không sai.
Nếu như thực sự chuyện đó xảy ra thì cô sẽ liên lụy đến Đinh Thiên Vũ.
“Nói đến đây, tôi nghĩ cô cũng nên tự biết điều.
Nếu cô thực sự biết ơn nó thì hãy rời xa nó đi.
Nhớ kỹ, đừng nói là tôi đã nói với cô như vậy.”
“Cháu… cháu… cháu biết rồi ạ.”
Mất một lúc lâu sau, Vô Ưu mới chật vật mở miệng: “Chuyện này, cháu sẽ tự mình làm, cháu sẽ không liên lụy đến anh ấy đâu.”
Nói xong, Vô Ưu lập tức đứng dậy, rời khỏi nơi đã khiến cõi lòng cô tan nát.
Cô đi trên con đường lớn, người qua kẻ lại rất nhiều, có rất nhiều người lướt qua cô nhưng không một ai có thể cho cô cảm giác như mình đang thực sự tồn tại.
Cô là một người phụ nữ không có quá khứ, không có người thân, không có bạn bè, đến cả người duy nhất quan tâm cô, cô cũng không thể ở cạnh.
Năm năm trước khi cô tỉnh lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lúc đó cô cảm thấy rất tự ti và bất lực.
Cô vốn nghĩ cuộc sống mình là vậy, thậm chí còn có