Ôn Ninh nghe được chút động tĩnh ở phía sau, tưởng người hầu đưa đồ ăn tới, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên mở miệng, “Trước hết đặt ở đó đi, một lát nữa tôi sẽ ăn.
”
Lục Tấn Uyên nhíu mày, “Gần đây cô đều ăn cơm ở trong phòng một mình… Làm sao, là sợ nhìn thấy tôi sao?”
Ôn Ninh nghe thấy giọng nói của người đàn ông, hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy là Lục Tấn Uyên, thì càng thêm sợ hãi, thân mình bật người lui từng bước về phía sau, biểu tình đề phòng nhìn thấy anh, “Gần đây tôi… Có chút viêm dạ dày, thân thể không thoải mái, đi ra ngoài ăn cơm sợ quấy rầy mọi người.
”
Ôn Ninh không tự giác mà đặt tay lên bụng, hơi hơi dùng sức, cô tuyệt đối không thể để cho Lục Tấn Uyên biết chuyện trong bụng cô có đứa nhỏ, nói cách khác, người đàn ông này nhất định sẽ tra tấn cô càng thêm tàn khốc.
“Viêm dạ dày?” Lục Tấn Uyên thấy hai má gầy đi rõ ràng của Ôn Ninh, hiện tại cô rất gầy, quả thực như là có thể bị một trận gió thổi bay.
“Nếu không thoải mái, tôi kêu bác sĩ đến, miễn để cho người ta tưởng nhà họ Lục lại ngược đãi cô.
” %3D
Lục Tấn Uyên nói xong, muốn gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Lục, Ôn Ninh hoảng sợ, bật người nhảy từ trên giường xuống, “Không cần, tôi đã đi khám bác sĩ rồi, ông ta nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là được rồi.
”
Với tình huống hiện tại của cô, nếu nhìn thấy bác sĩ… Đứa nhỏ trong bụng liền không thể giấu được.
Quả thực Ôn Ninh không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.
“Cô xác định?” Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dáng kích động kia của cô, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
“Tôi rất xác định.
” Ôn Ninh vội vàng gật đầu, chỉ chốc lát sau, người hầu bưng đồ ăn đi đến, nhìn thấy Lục Tấn Uyên, vội vàng cúi đầu, “Cậu chủ.
”
Lục Tấn Uyên hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại, Ôn Ninh nhìn thấy cháo thịt gà cùng mấy đồ ăn sáng nhẹ nhàng ở trước mặt, đây đã là món ăn có hương vị tương đối thanh đạm và phù hợp với tiêu chuẩn dinh dưỡng nhất của bác sĩ đưa ra mà cô có thể nghĩ tới, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ có chút buồn nôn.
“Tôi nhìn cô ăn.
” Lục Tấn Uyên không có ý muốn đi, ngược lại, ngồi ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Ôn Ninh không rõ ý, trong lòng bất an không yên, chẳng lẽ Lục Tấn Uyên đã phát hiện cái gì?
Cô chỉ là ăn cơm, có cái gì mà nhìn?
“Nhìn xem cô có ăn cơm bình thường hay không, đừng có ở nơi tôi không nhìn thấy mà dùng chiêu tuyệt thực, tôi cũng không muốn nhìn thấy có người đói chết ở nhà họ Lục.
”
Nghe thấy lời này của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh hơi yên tâm chút, cúi đầu, chậm rãi ăn.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh ăn, thời điểm cô ăn cơm, thật chú ý lễ nghi dùng cơm, nhìn cách ăn vô cùng tốt, bất tri bất giác, anh cũng không cảm thấy được cô đang nản lòng hay nhàm chán gì đó, mà cứ tiếp tục nhìn như vậy.
Để không làm dấy lên lòng nghi ngờ của người đàn ông, Ôn Ninh ăn từng chút một và rất thong thả, vốn tưởng rằng Lục Tấn Uyên sẽ mất kiên nhẫn trực tiếp rời đi, nhưng thế mà anh cứ ngồi ở đó như vậy, vẫn tiếp tục nhìn.
Đến cuối cùng, cô bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.
Trong đầu người đàn ông này suy nghĩ cái gì, thật đúng là không phải người bình thường có thể hiểu được.
Ăn xong một nửa, Ôn Ninh cảm thấy bụng có chút trướng, đang muốn thu dọn đứng lên, Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua, lạnh giọng nói, “Cô chỉ ăn có chút như vậy?”
“Ăn hơn tiêu hóa không được, bác sĩ nói.
” Ôn Ninh nhanh chóng mượn một cái cớ trả lời.
Lục Tấn Uyên nghe xong, không chất vấn cái gì, đứng dậy rời đi, trước khi đi, “Nể tình tình huống bệnh trạng gần đây của cô, thả cho cô một con ngựa (*), có điều, đừng tưởng rằng vậy là đã xong.
”
(*)Thả cho cô một con đường
Nói xong, người đàn ông rời khỏi.
Ôn Ninh cười khổ một chút, phải nói Lục Tấn Uyên vẫn không có vô nhân