Ôn Ninh tới như thế nào thì ra về như thế ấy, bởi vì bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm cho nên có khả năng cô không được làm phẫu thuật.
Mê man mà đi, cô thậm chí đã nghĩ tới chuyện sẽ tới mấy loại bệnh viện tư bên ngoài xử lý đứa nhỏ cho rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy.
Lỡ như cô xui xẻo, chết trên bàn phẫu thuật thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Ôn Ninh ngồi ngẩn người trên ghế.
Lúc này có một bà mẹ trẻ đẩy xe tới trước mặt cô, bên trong là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, thỉnh thoảng còn y y a a vài tiếng, giơ bàn tay nhỏ bé lên dường như muốn thu hút sự chú ý của mẹ.
Ôn Ninh nhìn đến xuất thần.
Thật ra cô cũng rất thích trẻ con, là một người từng khao khát có một gia đình, chuyện như cắt bỏ tử c ung dẫn đến việc sau này không thể có thai cũng làm cô sợ hãi.
Một hồi lâu sau, cô đột nhiên suy nghĩ thông suốt.
Đây là con của cô, không có quan hệ gì với tên đàn ông kia cả.
Chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ cô cũng không tìm được anh ta, không có cách nào mang anh ta ra công lý được.
Nhưng đứa trẻ này là vô tội, cô muốn giữ lại nó.
Nghĩ tới, Ôn Ninh lại cảm thấy bụng dưới truyền đến một cảm giác đau buốt, giống như là đứa bé đám lại ý nghĩ của cô vậy.
Mặc dù phôi thai còn nhỏ không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy nhưng vẫn cho cô một chút an ủi.
Có lẽ đây chính là số phận mà cô phải chấp nhận.
Sau khi quyết định giữ lại đứa nhỏ, Ôn Ninh liền bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình và con.
Nhà họ Lục thì không thể nào ở lại được nữa.
Lục Tấn Uyên vốn vì cô đã phản bội mà chán ghét, nếu như lại biết cô mang thai nữa thì nhất định sẽ đánh cho cô sảy thì thôi.
Cho nên… cô phải mau chóng dọn ra khỏi nhà họ Lục mới được.
Nghĩ thế, Ôn Ninh liền gọi điện cho Bạch Dịch An, để anh ta trợ giúp tìm cho cô một chỗ ở.
“Cuối cùng thì em cũng chịu nhảy ra khỏi cái ổ sói đấy rồi?”
Bạch Dịch An biết được thì vui mừng thay cho Ôn Ninh.
Anh thấy, nhà họ Lục đối với cô phải nói là quá mức nguy hiểm, mau chóng rời khỏi là cách tốt nhất.
“Vâng, hẳn là… nhanh chóng rời khỏi rồi.” Ôn Ninh gật nhẹ đầu.
Cô vừa mới nghỉ kỹ, nếu Lục Tấn Uyên không đồng ý ly hôn thì cô có thể tìm tới ông cụ.
Chỉ mong anh ta thấy cô ở nhà họ Lục những ngày này an phận thủ thường, đừng làm khó cô là được rồi.
“Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết tốt chuyện này.” Lần trước, vào lúc Ôn Ninh tìm mẹ, Bạch Dịch An đã không giúp được gì cho nên trong lòng vẫn vô cùng áy náy, rất để bụng chuyện đó.
Ôn Ninh nhanh chóng tìm được nhà ở.
Nhìn căn phòng nho nhỏ ấm cúng kia, Ôn Ninh rất hài lòng.
Nơi này không lớn, tuy không thể so với biệt thự rộng rãi xa hoa của nhà họ Lục, nhưng mà ở chỗ này làm cô thấy thoải mái, thấy tự do.
Đây là thứ mà nhà họ Lục không thể cho được.
Ôn Ninh quyết định lập tức nói rõ ràng với ông cụ.
Đứa bé trong bụng cô không thể đợi quá lâu được.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cô nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Buổi tối hôm đó, Ôn Ninh đi tới phòng làm việc của ông cụ.
Cô gõ cửa một cái thì bên trong liền truyền ra âm thanh: “Vào đi.”
Ôn Ninh đi vào, trong lòng có chút thấp thỏm.
Kết quả lại thấy có cả Lục Tấn Uyên cũng ở bên trong.
Ông cháu hai người đang chơi cờ.
Cô đột nhiên xuất hiện ở đây có vẻ dư thừa.
“Ông nội Lục, con có chuyện muốn nói.” Ôn Ninh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói ra.
“Có gì cứ nói thẳng đi.” Lục Tấn Uyên nhìn cô một cái, thờ ơ ra lệnh.
“Không, những lời này, chỉ có thể nói riêng với ông nội Lục” Ôn Ninh không chịu nhượng bộ.
Chuyện này, cô không muốn dây dưa nhiều với Lục Tấn Uyên.
“Như vậy thì Tấn Uyên, con ra ngoài trước đi.” Ông cụ Lục có chút kỳ quái nhìn Ôn Ninh.
Cô đến nhà họ Lục lâu như vậy vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám thở mạnh lấy một hơi.
Đây là lần đầu tiên ông thấy được cô lại kiên quyết như vậy.
Lục Tấn Uyên