Ông chủ xe đẩy nhìn bóng dáng Có Niệm Niệm rời đi mà vô cùng hâm mộ.
Đến nhà có tiền làm bảo mẫu đúng là không giống nhau, trước đây Cố Niệm Niệm một thân nghèo kiết hủ lậu, hiện giờ khí chát đều có vài phần bắt đồng.
Có Niệm Niệm vốn muốn lên xe Lâm Thải Tình, nhưng lại bị bà đẩy đến trên xe Ôn Đình Vực: “Vợ chồng son không phải nên ngồi cùng nhau sao, Niệm Niệm con cùng mẹ ngồi chung một chỗ làm gì.”&p Có Niệm Niệm đành phải ngồi lên xe của Ôn Đình Vực.
“Hiện tại đi đâu?” Ôn Đình Vực hơi nhíu mày: “Giữa trưa tôi còn thời gian hai tiếng, hai tiếng sau phải quay về công ty.”&p
Lâm Thải Tình nhìn về phía Có Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con nói đi.”&p Có Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực và Lâm Thải Tình đều nhìn về phía mình thì sờ sờ bụng: “Hay là chúng ta đi ăn cơm trưa đi, hiện giờ là giữa trưa rồi”&p “Vừa rồi cô còn chưa ăn no?” Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên kinh ngạc.
Vừa rồi anh còn thấy Cố Niệm Niệm ăn hết nhiều xiên nướng như vậy.
Có Niệm niệm có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi chỉ là ăn vặt thôi, cũng không thể xem như ăn cơm.”&p Lâm Thải Tình cũng cười theo nói: “Mẹ cũng ăn không no, liền cùng đi ăn cơm đi.”&p Chân mày Ôn Đình Vực nhướng lên: “Vậy đi thôi.”&p Một đường lái xe, rất nhanh đã dừng lại ở một nhà hàng Michelin.
Đây là nhà hàng Ôn Đình Vực lựa chọn, sau khi ba người tiến vào, Cố Niệm Niệm cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nhà hàng này có cảm giác rất cao cấp, thật sự không giống nhưng nơi Cố Niệm Niệm hay tới.
Chờ đến khi đồ ăn được mang lên, Có Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào một món ăn, vẻ mặt kỳ quái.
“Món này mặt trên sao lại có thứ màu vàng kim này, hình như là vàng, vàng cũng có thể ăn vào bụng sao?”&p Lâm Thải Tình cười cười: “Niệm Niệm, đây là giấy thếp vàng, dùng giấy thếp vàng cũng có thể ăn.”&p Có Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ, cô còn trưởng đầu năm nay vàng cũng có thể dùng để nấu ăn.
“Đúng rồi, hôm nay sao giữa anh đã trở lại?” Lúc ăn cơm Cố Niệm Niệm đột nhiên hỏi.
Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói: “Bởi vì thấy cô ăn cơm mới càng ngon.”&p Cố Niệm Niệm không hiểu đây là ý gì, Lâm Thải Tình môi lộ ra ý cười.
Bà cảm thấy,