Trời ơi, cô căn bản chị là người vợ trên hợp đồng của Ôn Đình Vực, Ôn Đình Vực ở bên ngoài tìm tiểu cô nương nào là chuyện của anh ta, cô căn bản cũng không ngăn được.
Nhưng Lâm Thải Tình đã nói như vậy, cô thật sự là leo lên lưng cọp thì khó xuống, chỉ có thể để Lâm Thải Tình giúp mình trang điểm.
Cố Niệm Niệm thay quần áo mà hôm nay Lâm Thải Tình mua cho mình, là một bộ váy dài màu xanh nhạt, vô cùng mỏng manh, dài đến tận chân.
Có Niệm Niệm mặc chiếc váy này đẹp đến không nói nên lời, quả thực giống như tỉnh linh trong rừng, nghịch ngợm đáng yêu.
Lâm Thải Tình vừa lòng nhìn Cố Niệm Niệm một cái, sau đó lại trang điểm cùng làm tóc cho Cố Niệm Niệm.
Rất nhanh, mộ Có Niệm Niệm mới hoàn toàn ra lò.
Cố Niệm Niệm ngơ ngác nhìn mình trong gương, quả thực không thể tin được người trong gương chính là mình.
Tay nghề Lâm Thải Tình rất tốt, quả thực có thể so sánh với người tạo hình chuyên nghiệp, hoàn toàn đem Cố Niệm Niệm tái tạo thành bộ dáng khác.
Có Niệm Niệm trong gương trang điểm nhẹ nhàng, trang dung tinh xảo tự nhiên, chiếc váy dài màu xanh nhạt cùng vài sợi tóc mái thưa trên trán làm cô như: biến thành tinh linh trong rừng.
“Đến, để Đình Vực nhìn xem, tiểu kiều thê của nó có bao nhiêu xinh đẹp.” Lâm Thải Tình cười nói.
Ừm, bỗng nhiên trở nên xinh đẹp như thế, Cố Niệm Niệm cảm thấy chính mình có chút ngượng ngùng đối mặt với Ôn Đình Vực.
Mà bên này Lâm Thải Tình đã đẩy Cố Niệm Niệm ra ngoài.
Ôn Đình Vực đang ngồi ở sô pha trong phòng khách, nghe được động tĩnh kiền ngước mắt nhìn lên, vừa lúc đối mắt với Có Niệm Niệm.
Trong nháy mắt hai mắt giao nhau, trong mắt Ôn Đình Vực xuất hiện một mạt kinh diễm.
“Đình Vực, tiểu thê tử của con rất đẹp đi?” Lâm Thải Tình ý cười đầy mặt.
Ôn Đình Vực gật đầu: “Cô ấy vẫn luôn xinh