Ví dụ như vỏ chuối, ví dụ như khoét một lỗ trên gối đầu, cái gì cũng nghĩ ra được.
Cho nên vừa rồi lúc Ôn Đình Vực khó chịu, Có Niệm Niêm nghĩ, không bằng dùng phương pháp này đi.
Không phải đều cần một cái lỗ sao, tự làm một chút cũng có thể dùng.
Sắc mặt Ôn Đình Vực hoàn toàn đen sì.
Có Niệm Niệm thấp thỏm bất an mà nhìn Ôn Đình Vực, nam nhân này có chuyện gì? Chẳng lẽ anh ta không thích phương pháp này của mình sao?
“Có Niệm Niệm, cô ra ngoài cho tôi!” Một lát sau Ôn Đình Vực nghiền răng nghiền lợi nói.
Có Niệm Niệm bị ngữ khí của Ôn Đình Vực dọa sợ: “Tôi để gi lại, anh chậm rãi dùng, tôi ra ngoài trước đây!”&p “Cố! Niệm!Niệm! Đem gối đầu của cô mang đi!” Gân xanh trên trán Ôn Đình Vực nhảy lên.
“Không có gối đầu thì anh phải làm sao?” Cố Niệm Niệm vẫn là rất quan tâm Ôn Đình Vực.
*Tôi tự mình giải quyết!”&p Có Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ: “Chính anh muốn dùng tay giải quyết à, sao không nói sớm, sớm nói thì tôi liền không cần phiền toái như vậy.”&p Trong đời chưa từng có một khắc nào như thế, cả người Ôn Đình Vực lâm vào một cảm giác vô lực thật sâu, cảm giác vô lực đối với Có Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm nghĩ Ôn Đình Vực nếu tự dùng tay giải quyết thì cô cũng không nên quấy rầy Ôn Đình Vực, liền trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Xuống dưới lầu, Lâm Thải Tình đã trở lại.
Vừa rồi Lâm Thải Tình trở về thấy dì Lý đang nấu canh giải rượu liền thuận miệng hỏi một câu, dì Lý liền đem sự: tình kể lại cho Lâm Thải Tình.
Đương nhiên dì Lý cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ đem những gì mình biết nói lại.
Thấy Cố Niệm Niệm đi xuống, dì Lý vội vàng đem canh giải rượu đưa đến cho Cố Niệm Niệm: “Cố tiểu thư, canh giải rượu đã nấu xong, cháu hiện tại đưa qua cho tiên sinh đi”&p Cố Niệm Niệm nhìn thoáng qua canh giải rượu, ngữ khí có chút ngượng ngùng: “Dì Lý không cần đâu, Ôn Đình Vực hiện giờ đang bận.”&p Đang bận?
Di Lý nhất thời ngây ngắn cả người, tiên sinh không phải Say