Mãi cho đến phòng ngủ, anh rốt cuộc vô pháp không chế chính mình mà đem Cố Niệm Niệm đè ở dưới thân.
Nữ nhân mang theo hương vị ngọt ngào thanh thần truyền vào chóp mũi Ôn Đình Vực, anh không khống chế được mà hôn Cố Niệm Niệm.
Hôn càng ngày càng mắt khống chế, cuối cùng anh cũng không khống chế được mà muốn Có Niệm Niệm.
Thẳng đến khi thanh âm mang theo nghẹn ngào của Có Niệm Niệm làm bừng tỉnh chính mình.
Nhưng tuy là như vậy, anh lại phát hiện cơ hồ anh vẫn không thể khống chế bản thân.
Ở trước mặt Cố Niệm Niệm, hơn nữa do uống quá nhiều rượu, lực tự chủ mà anh lấy làm tự hào vậy mà không còn sót lại chút gì.
Lúc này lông mi mảnh dài của Cố Niệm Niệm không ngừng run rầy.
Câu nói vừa rồi của Ôn Đình Vực “Niệm Niệm, tôi không khống chế được” lại khiến trong lòng cô nhảy dựng lên.
Còn có dáng vẻ của Ôn Đình Vực tựa hồ thật sự rất khó chịu.
Có Niệm Niệm nghĩ, hay là mình giúp Ôn Đình Vực một chút đì.
Nam nhân này đối với mình tốt như vậy, vì mình làm nhiều chuyện như thế, hiện giờ anh khó chịu như thế, cô hẳn là nên giúp anh.
Cố Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt nói: “Ôn Đình Vực, hay là, hay là nếu anh thật sự chịu không được, tôi sẽ giúp anh một chút.”&p Trong nháy mắt, Có Niệm Niệm làm ra một tính toán lớn mật!
Một kế hoạch có thể giúp Ôn Đình Vực!
“Cô để tôi muốn cô?” Ánh mắt Ôn Đình Vực còn thâm trầm hơn bóng đêm, bên trong là một mảnh mãnh liệt, cơ hồ trong nháy mắt có thể đem người bao phủ.
Cả khuôn mặt Cố Niệm Niệm đều hồng như quả taos: “Đương nhiên không phải, có thể, có thể dùng phương thức khác”&p Tuy cô hạ quyết tâm muốn giúp Ôn Đình Vực, nhưng cô cũng là người có tiết tháo, không có khả năng hiến thân như thế.
Phòng ngủ to như vậy bỗng nhiên yên tĩnh lại, lâm vào yên lặng như chết.
Ôn Đình Vực ở trên người Cố Niệm Niệm hơi cứng lại, sau đó mắt đen dừng trên mặt Cố Niệm Niệm: “Dùng miệng