Lúc này đầu cô đau muốn nứt ra.
Chuyện ngày hôm qua mơ mơ màng màng nhanh chóng hiện ra trong đầu cô.
Cô còn mặt nguyên bộ đồ ngày hôm qua, trừ trước ngực bị mở ra vài chiếc cúc thì vẫn chưa bị động đến chỗ nào.
May mà mình mặc như ôm bom, không là đám đàn ông ghê tởm kia đã chạm vào mình rồi.
Có Niệm Niệm vừa rời khỏi khách sạn thì một chiếc Lincoln đen dừng ở đó.
truyện tiên hiệp hay
Có vẻ như đang đợi cô.
Cô vừa xuất hiện, một tay vệ sĩ áo đen mở cửa xe ra.
Đôi chân tinh tế mang giày cao gót tiếp đất, một người phụ nữ xinh đẹp không gì bì được bước ra.
Người phụ nữ đó hơi lớn tuổi nhưng vẫn có phong thái hơn người, đẹp đến độ người khác phải ca thán.
“Cố Niệm Niệm.” Lâm Thải Tình cố gắng nở nụ cười ân cần.
Có Niệm Niệm sững sờ.
Sao người phụ nữ này lại biết cô?
“Bác đã biết quan hệ giữa cháu và con trai bác.
Cháu yên tâm, Đình Vực sẽ chịu trách nhiệm với cháu, hai đứa sẽ sớm kết hôn thôi.” Lâm Thải Tình vừa cười vừa nói.
Cố Niệm Niệm choáng váng.
Cô lấy lại tinh thần, vừa định hỏi Đình Vực là ai thì bỗng phát hiện người phụ nữ này rất giống một người.
Chính là người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng quý giá của cô.
Chẳng lẽ con trai của bà ấy là Đình Vực gì đó?
Cô không ngờ người đàn ông này lại có một bà mẹ hiểu lý lẽ đến vậy, biết con mình chiếm tiện nghỉ của cô thì muốn con mình cưới cô ngay.
Nhưng sao Cố Niệm Niệm có thể tùy tiện gả bừa được.
Cô không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Thôi ạ, cháu không muốn gả cho anh ta.”
“Không gả sao?”