“Tôi không muốn chỉ phiếu, tôi muốn cái khác.” Có Niệm Niệm nói.
“Cô nói đi.”
“Anh có biết tòa nhà cao nhất nước ta là tòa nào không?” Cố Niệm Niệm hỏi.
Ánh mắt Ôn Đình Vực quét qua cô: “Tòa nhà Cẩm Thành cao chín mươi chín tầng phải không?”
Đôi mày tuần tú của anh hơi nhướng lên: “Chẳng lẽ cô muốn tòa nhà Cẩm Thành sao? Khẩu vị cô cũng lớn quá đó.”
“Anh đã nói là tôi muốn gì anh cũng chiều đúng không?”
“Nếu cô muốn tôi lấy cái tòa nhà đó để đền bù cũng được.”
Cố Niệm Niệm nở nụ cười, cô cười đến mức đôi mắt cong cong: “Tôi không muốn tòa nhà đó, tôi muốn anh nhảy từ tầng chín mươi chín xuống, lấy cái chết để đền bù cho tắm thân trong sạch của tôi.”
Sắc mặt Ôn Đình Vực cứng đờ.
Tìm truyện hay tại # TRUMtru yen.
ог G #
Sau đó sắc mặt anh khôi phục lại bình thường.
Nhìn Cố Niệm Niệm, trong mắt anh có thêm chút phức tạp.
“Cô đúng là một cô gái thú vị.” Khóe môi Ôn Đình Vực hơi nhéếch lên.
Anh lấy danh thiếp ra, nhét vào túi dào Cố Niệm Niệm: “Tôi sẽ nhớ kỹ cô nhóc nhà cô.
Nếu gặp phiền phức gì có thể tìm tôi, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này.”
“Ai thèm tìm anh, tôi không cần danh thiếp của anh.” Cố Niệm Niệm muốn vứt danh thiếp trong túi đi.
Ôn Đình Vực giữ tay Có Niệm Niệm lại: “Chuyện gì cũng không nên dồn ép quá, nên chừa một con đường lui.”
Anh nhìn Cố Niệm Niệm, ánh mắt đầy vẻ áp bách, đôi con ngươi đen kịt như một cái lỗ đen khổng lồ, khiến người ta không thể thoát ra được.
Không hiểu sao trái tim Cố Niệm Niệm lại nhảy lên một cái.
“Không vứt thì không vứt.” Một lúc sau, Cố Niệm Niệm ra vẻ nhận thua, nói.
Lúc này Ôn Đình Vực mới nới lỏng tay, nhìn Cố Niệm Niệm một chút rồi bỏ đi.
Dáng người