Anh ở trong đao quang kiếm ảnh của thương giới chìm nồi nhiều năm như thế, dĩ nhiên không phải người bình thường, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu một người.
Giống như Cố Niệm Niệm, anh có thể nhìn thấu bên dưới bề ngoài lạc quan vui vẻ của cô cất giấu một nội tâm tự ti mẫn cảm.
Đó là hoàn cảnh gia đình tạo thành.
Anh biết, anh cho Cố Niệm Niệm xem những phim tài liệu đó chung quy là làm Cố Niệm Niệm xúc động.
Nhưng lúc ấy Cố Niệm Niệm nhịn xuống, cô không muốn để mặt khó coi của mình bại lộ trước mặt bát cứ ai.
Mà ở trong đêm khuya yên tĩnh, cuối cùng Cố Niệm Niệm cũng dỡ xuống toàn bộ phòng bị.
Ôn Đình Vực biết rõ mình không nên đi vào.
Hiện tại tuy Cố Niệm Niệm rất đau đớn, nhưng khi miệng vết thương chậm rãi khép lại chung quy sẽ tốt.
Nếu anh đi vào có lẽ cũng không phải cách xử lý thích hợp.
Nhưng theo tiếng khóc của Cố Niệm Niệm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thống khổ, Ôn Đình Vực bình tĩnh rốt cuộc cũng binh lính tan rã.
Anh không đành lòng để Cố Niệm Niệm khóc như vậy.
Ôn Đình Vực hơi chằn chờ một chút, vẫn là mở cửa phòng ngủ đi vào.
Cố Niệm Niệm trốn trong ổ chăn khóc, căn bản không ý thức được Ôn Đình Vực đã đến.
Lúc còn rất nhỏ, Cố Niệm Niệm thường xuyên khóc như vậy, lúc đêm khuya không có ai cô thường trốn trong ổ chăn khóc, khóc đến mệt mỏi cô liền đi ngủ.
Chờ lúc tỉnh lại, trên chăn đã ướt một mảng lớn.
Càng lớn Cố Niệm Niệm càng khóc ít đi.
Cô biết khóc là vô dụng, cô biết nếu mình không kiên cường thì sẽ chết càng thảm hơn.
Cho nên lúc muốn khóc cô sẽ chịu đựng.
Nhưng cho dù là vậy cũng chung quy không ngăn cản được lúc cảm xúc tan vỡ, khi đó cô sẽ không kiêng nề gì mà khóc một trận, giống