Ngủ đến nửa đêm, cô mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình trở về khi còn nhỏ, tiểu đồng bọn ở tại cách vách nhà cô.
Tiểu đồng bọn là một cô bé rất đáng yêu, mẹ cô bé đối với cô bé vô cùng tốt, mỗi ngày đều sẽ mua kẹo que cho cô bé ăn.
Mỗi lần nhìn thấy cô bé ăn kẹo que, Cố Niệm Niệm đều chảy nước miếng.
Có lần cô bé nói với Cố Niệm Niệm: “Cậu thích ăn kẹo que như thế, cũng có thể bảo mẹ cậu mua cho.”&p “Mẹ, mẹ tớ sẽ không mua cho tớ.” Cố Niệm Niệm nho nhỏ có chút chua xót nói.
Cô bé mở to đôi con ngươi thiên chân vô tà: “Sao có thể, mẹ đều sẽ mua kẹo que, khẳng định là cậu không có hỏi, cho nên mẹ cậu mới không mua.”&p Nghe cô bé nói xong, Cố Niệm Niệm ngốc nghéch chạy đi tìm Chu Mỹ Ngọc.
Kết quả Chu Mỹ Ngọc chính là cho cô một cái bạt tai: “Ăn rồi mày sẽ chết, mày cái tiện loại này cũng muốn ăn kẹo que, sao mày không đi chết đi!”&p Chuyện lúc còn nhỏ từng chút từng chút hiện lên trong mơ của Cố Niệm Niệm, phảng phất những chuyện đó toàn bộ đều lại xảy ra một lần.
Cố Niệm Niệm nửa đêm tỉnh lại, trên mặt cô dính đầy nước mắt.
Nhìn phòng ngủ lớn như vậy một mảnh hắc ám, Cố Niệm Niệm bỗng nhiên dỡ xuống tất cả ngụy trang, cô bắt đầu nhịn không được lớn tiếng khóc lên.
Kỳ thật cho dù cô giả vờ kiên cường, cô vẫn rất khổ sở.
Khi xem được phim tài liệu kia, cô liền muốn khóc.
Nhưng cô vẫn luôn chịu đựng không khóc.
Cô nói với chính mình, mình không phải là người đáng thương, có rất nhiều người cùng cô có vận mệnh bị thảm giống nhau, cố có cái gì phải khóc chứ.
Nhưng đến đêm tối, tỉnh dậy từ ác mộng, cô vô pháp khống chế chính mình.
Đêm khuya, Ôn Đình Vực đi tới ngoài cửa phòng ngủ của Cố Niệm