Nhưng mà chờ đến lúc bảy giờ rưỡi, Cố Niệm Niệm cũng không ra ngoài.
Hôm nay Cố Niệm Niệm phải đi học, bình thường lúc này hẳn đã thức dậy.
Ôn Đình Vực gọi dì Lý tới, dì Lý liền đem lời nói hôm qua của Cố Niệm Niệm truyền đạt lại cho Ôn Đình Vực.
“Có tiểu thư đã sớm đi rồi, cô ấy nói có việc gì đó.” Nói xong dì Lý mở tủ lạnh ra: “Tôi làm cho Cố tiểu thư bữa sáng, có lẽ cô ấy đều mang đi.”&p Nhưng mà đồ ăn trong tủ lạnh một chút cũng không động đến, cả người dì Lý sửng sốt.
“Có lẽ là đi vội quá nên Có tiểu thư không mang theo.” Dì Lý sờ sờ đầu nói.
Bà cả đời làm hạ nhân, có rất nhiều chuyện sẽ không nghĩ sâu.
Nhưng Ôn Đình Vực lại phát hiện không đúng, một loại dự cảm bắt thường dâng lên trong lòng anh.
Ôn Đình Vực lập tức gọi điện thoại cho trợ thủ Tô Bạch, bảo anh đi điều tra Cố Niệm Niệm lúc này có phải đang ở A đại hay không.
Tô Bạch rất nhanh gọi lại, anh nói cho Ôn Đình Vực, Cố Niệm Niệm không ở A đại, hơn nữa hôm qua ở trường học bị cảnh sát bắt đi.
Đôi mắt Ôn Đình Vực bừng lên ngọn lửa.
Cố Niệm Niệm bị cảnh sát bắt đi, chuyện lớn như vậy mà anh cũng không biết.
Ôn Đình Vực lập tức vội vàng đi ra khỏi chung cư, anh dùng tốc độ nhanh nhất lái xe tới cục cảnh sát, hơn nữa phân phó Tô Bạch lát nữa đem máy thứ lại đây.
Lúc này cảnh sát đi vào phòng giam giữ Cố Niệm Niệm cùng Tô Hựu Thiền.
Cảnh sát là đến đưa Tô Hựu Thiến đi, bọn họ còng tay cô lại.
Lúc mang cô đi hai người đó nói chuyện phiếm: “Giết chết chồng mình, có lẽ phải phán tử hình.”&p Trên mặt Tô Hựu Thiền không có nửa điểm gợn sóng.
Giết người thì đền mạng đã ở trong dự kiến của cô, con trai đã chết, không có gì phải sống nữa.
Mà Cố Niệm Niệm ở một bên lại cứng đờ người.
Tử hình! Phán tử hình!