Mà Thái Thi Khả lúc này hiểu được, Dung Chỉ không phải tới tìm mình.
Bên này Cố Niệm Niệm nghe được đối thoại của Dung Chỉ và Thái Thi Khả cũng là trọn mắt há mồm, lần trước cô cùng Tô Nhan chính là lén nhìn thấy Dung Chỉ cùng Thái Thi Khả hôn môi.
Dung Chỉ này có bệnh hay quên sao, vậy mà quên Thái Thi Khả?
Nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân, cho nên mới dễ quên như vậy.
Lúc này Thái Thi Khả đem ánh mắt dừng trên mặt Cố Niệm Niệm.
Nếu Dung Chỉ không phải tới tìm cô ta, vậy hắn tới A đại làm gì?
Cố Niệm Niệm thấy tầm mắt Thái Thi Khả rơi xuống trên người mình thì lập tức đoán được cô ta đang tưởng tượng cái gì, cô sợ dẫn lửa thiêu thân nên vội vàng muốn đi.
Cố tình Dung Chỉ còn ở phía sau nói một câu: “Niệm Niệm mỹ nữ, lần sau gặp lại.”&p Cố Niệm Niệm cực kỳ bối rồi.
Dung Chỉ này thật biết hại mình, không thấy vừa rồi Thái Thi Khả nhìn mình tràn đầy ghen tuông sao.
Cố Niệm Niệm vào A đại không lâu, một người liền ngăn trước mặt cô.
Thì ra là Thái Thi Khả, cô ta vừa rồi vẫn luôn đi theo sau Cố Niệm Niệm, chờ Dung Chỉ đi liền ngăn cản Cố Niệm Niệm.
“Này, cậu làm cái gì?” Cố Niệm Niệm không vui nhìn Thái Thi Khả: “Chó ngoan không cản đường.”&p Thái Thi Khả tức muốn hộc máu: “Cố Niệm Niệm, nhìn không ra cậu nghèo mà còn rất phong tao, cũng không nhìn xem mình là cái mặt hàng gì, đến nam nhân như Dung Chỉ mà cậu cũng dám câu dẫn, cũng không tự soi gương nhìn xem!”&p “Tôi mỗi ngày đều soi gương, tôi rất đẹp.” Cố Niệm Niệm rất nghiêm túc nói.
Thái Thi Khả tức đến muốn nổ tung: “Cố Niệm Niệm, cậu đúng là không biết xấu hổ, tôi nói cho cậu biết, nam nhân như Dung Chỉ cậu đừng có vọng tưởng, lần sau lại để tôi thấy cậu câu dẫn Dung Chỉ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
đâu.
Còn có tôi cảnh