Trong lòng cô càng thêm khinh thường Thái Thi Khả, Dung Chỉ đến tên cô ta là gì còn không biết, có tình Thái Thi Khả này còn có thể vì Dung Chỉ mà muốn chết muốn sống thành cái dạng này.
Chẳng qua Dung Chỉ chỉ cùng mình nói một câu, cô ta liền ghen thành cái dạng này.
Nói thật, điều kiện của Thái Thi Khả xem như không tồi, lớn lên xinh đẹp, hơn nữa trong nhà còn có tiền.
Nhưng cô ta đối với Dung Chỉ lại có bộ dáng hèn mọn như: thế, thật sự làm Cố Niệm Niệm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngoại trừ chuyện của Thái Thi Khả, còn có chuyện của Tô Hựu Thiến.
Ngày đó đài truyền hình đưa tin, càng khiến cho sự tình của Tô Hựu Thiến lên men tới mức xưa nay chưa từng có.
Đài truyền hình phỏng vấn kia là đài truyền hình vô cùng nổi tiếng trong nước, quan trọng hon là lúc phỏng vấn ba mẹ chồng của Tô Hựu Thiến, đến bọn họ đều nói muốn thả con dâu, cho nên hiện tại trên dưới cả nước quả thực toàn bộ đều đứng về phía Tô Hựu Thiền.
Ngày mở phiên tòa đảo mắt đã đến, Cố Niệm Niệm dậy rất sớm.
Tòa án vừa lúc tiện đường với công ty Ôn Đình Vực.
Cho nên buổi sáng lúc Ôn Đình Vực đi thì nhân tiện đưa Cố Niệm Niệm.
Trợ lý Tô Bạch của Ôn Đình Vực có ý tới đón Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm liền cùng Ôn Đình Vực ngồi ở phía sau.
Xe chạy một đường, Cố Niệm Niệm bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Tuy không phải cô bị phán quyết, nhưng cô vẫn là khẩn trương nói không nên lời.
Cô đột nhiên rất sợ, cho dù áp lực dư luận hiện tại lớn như thế, nhưng tòa án chung quy vẫn sẽ phán Tô Hựu Thiến tử hình, dù sao Tô Hựu Thiến cũng đã giết người.
*Ôn Đình Vực.” Cố Niệm Niệm bỗng nhỏ giọng nói.
*Ừm.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt đáp.
“Anh có thể