Trong chuyện này, Cố Niệm Niệm không biết Ôn Đình Vực tột cùng làm bao nhiêu, nhưng cô cũng hiểu rõ một chút, đây toàn bộ đều là vì mình.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên muốn nói gì đó với Ôn Đình Vực, nhưng lại không biết rốt cuộc phải nói gì.
Mà lúc này xe đã chạy đến dưới lầu chung cư Ôn gia.
“Có tiểu thư, tới rồi.” Tô Bạch ngồi ở ghé lái nhắc nhở Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chờ cô mơ mơ màng màng xuống xe, lúc này mới nhớ tới còn chưa cùng Ôn Đình Vực nói tạm biệt, xe của Ôn Đình Vực đã sớm tiêu sái mà đi.
Lông mi cô run rẩy, một loại cảm xúc nói không rõ chậm rãi nồi lên trong tim.
Sau khi về chung cư Cố Niệm Niệm nhận được điện thoại của Tô Nhan.
Cô cao hứng phấn chấn nói cho Cố Niệm Niệm kết quả phán quyết, thì ra chuyện của Tô Hựu Thiền đã được toàn dân thành phố chú ý, cho nên kết quả phán quyết vừa có, truyền thông ngay lập tức đưa tin.
“Niệm Niệm cậu xem, pháp luật quả nhiên là công bằng.”&pTô Nhan vô cùng cao hứng nói.
Ngực Cố Niệm Niệm cứng lại.
Tât cả mọi người không biết, này nhìn như công bằng nhưng sau lưng đều là bởi vì Ôn Đình Vực.
“Đúng rồi, cậu ở đâu thế, cùng tớ ra ngoài dạo phó đi, đã lâu không đi rồi.” Tô Nhan hưng phán mà mời Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lại không có tâm tình gì: “Thôi, lần sau có cơ hội lại đi.”&p Tô Nhan thấy có êm Niệm một bộ dáng không có hứng thú gì đành phải thôi.
Một buổi chiều Cố Niệm Niệm đều ngốc tại Ôn gia, đầy đầu cô đều nghĩ đến Ôn Đình Vực.
Cho nên tới lúc ăn cơm cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Ôn Đình Vực.
*Có việc?” Thanh âm trong điện thoại