Đây, đây cho dù là vợ chồng tình cảm tốt muốn mang cơm cũng không nhát thiết phải làm vậy đi.
Mười cái Ôn Đình Vực cũng ăn không hết nhiều như vậy đâu.
Cố Niệm Niệm giải thích nói: “Mỗi món ăn đều làm một chút, như vậy Ôn Đình Vực liền có thể nếm nhiều hương vị bất đồng.”&p Di Lý tán thưởng nhìn Cố Niệm Niệm một cái: “Cố tiểu thư, cháu tốn tâm tư, khó có được phần tâm tư này.”&p Cố Niệm Niệm có chút ngượng ngùng: “Nào có, nên làm mà.”&p Ôn Đình Vực đối với cô tốt như thế, cô phí thời gian làm vài món ăn có xem là gì đâu.
Cố Niệm Niệm vội vàng ăn cơm xong liền chuẩn bị tìm hộp đựng cơm, nhưng Ôn gia lại không có.
Cố Niệm Niệm liền chạy tới siêu thị dưới lầu mua.
Siêu thị có đủ loại hộp cơm, Cố Niệm Niệm vốn dĩ muốn mua gì thì liền trực tiếp chọn rồi chạy lấy người, nhưng lúc này cô lại chần chờ.
Cô suy nghĩ Ôn Đình Vực sẽ thích loại hộp cơm nào.
Hồng nhạt? Ôn Đình Vực khẳng định không thích màu sắc của nữ sinh.
Màu đen? Hình như có chút quá trầm trọng.
Cuối cùng Cố Niệm Niệm chọn một cái màu trắng.
Dáng vẻ Ôn Đình Vực không dính khói lửa nhân gian rất thích hợp với màu trắng.
Chọn xong hộp cơm trở về, Cố Niệm Niệm phát hiện dưới lầu bỗng nhiên đỗ một chiếc Lincoln.
Cố Niệm Niệm tới gần, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Thì ra là trợ lý Tô Bạch của Ôn Đình Vực.
“Có tiểu thư, Ôn tổng phân phó tôi đưa cô đến công ty.” Tô Bạch lễ phép nói với Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm không nghĩ tới Ôn Đình Vực sẽ cho người tới đón mình.
“Vậy anh đợi một chút.” Cố Niệm Niệm vừa nói vừa chạy lên lầu, sau đó để đầy