“Hương vị có được không?” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi.
Ôn Đình Vực ngước mắt nhìn Có Niệm Niệm: “Rất ngon.”
Ngữ khí nhàn nhạt của anh nghe không ra thật giả.
Có Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tôi vừa nghe trợ lý của anh nói, đâu bếp ở nhà ăn của các anh đêu là đầu bếp năm sao.”
Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm: “Không bằng người nào đó.”
Hô hấp Cố Niệm Niệm hơi dừng, ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn mình thật sâu thẳm, thiếu chút nữa khiến cô vừa nhìn liền không thoát ra được.
!Cố Niệm Niệm cố sức mà thoát ra khỏi ánh mắt của Ôn Đình Vực: “Tôi chọn hộp cơm cho anh đẹp không?”
“Chỉ cần là cô làm, dùng cái gì đều có thể.” Ôn Đình Vực không có ý kiến gì với hộp cơm này.
“A.” Có Niệm Niệm nói.
Kế tiếp cô bỗng nhiên có chút không biết nói gì, Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi.
Anh rất cho Cố Niệm Niệm mặt mũi, Cố Niệm Niệm mang theo nhiều cơm như thế vậy mà cũng bị anh ăn hét.
“Vậy tôi về đây.” Có Niệm Niệm nói.
Cô vốn là tới đưa cơm cho Ôn Đình Vực ăn, néu Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi, vậy cô cũng nên trở về.
“Công việc hôm nay của tôi ngay lập tức sẽ hoàn thành, không bằng chờ lát nữa cùng trở về.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Mắt Cố Niệm Niệm sáng lên.
Cùng Ôn Đình Vực trở về? Cái này