Có Niệm Niệm ngước mắt: “Anh chơi qua?”
“Không có.” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm vẻ mặt không dám tin tưởng: “Ôn Đình Vực, đây chính là bàn yêu cầu cao độ, tôi chơi lâu như vậy cũng chưa qua, anh chơi lần đầu lại có thể qua?”
“Tôi thử xem.” Ôn Đình Vực vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Niệm Niệm vẫn không tin: “Tôi cũng không tin anh có thể qua.”
“Nếu có thể thì sao?” Mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực dừng trên mặt Có Niệm Niệm.
“Nếu có thể qua hai chữ cuối cùng trong tên Cố Niệm Niệm tôi sẽ viết ngược!” Có Niệm Niệm nghiêm trang.!
Khóe môi Ôn Đình Vực run rẫy một cái không tháy được.
“Nếu tôi qua, đáp ứng tôi một yêu cầu.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.
“Yêu cầu gì?” Có Niệm Niệm theo bản năng hỏi.
“Hiện giờ còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra lại nói.”
Tròng mắt Cố Niệm Niệm xoay chuyển.
Cô nghĩ đáp ứng thì đáp ứng đi, dù sao Ôn Đình Vực cũng qua không được, bàn này khó như thế, một tay già đời như cô còn không qua được, Ôn Đình Vực sao có thẻ.
Cố Niệm Niệm đưa điện thoại cho Ôn Đình Vực: “Được, thành giao, anh tới.”
Ôn Đình Vực tiếp nhận di động rồi thuận thế ngồi trên sô pha.
Mà lúc này một thư ký gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.” Ngón tay thon dài