Thậm chỉ bên ngoài cô tức giận cũng là tâm lý cô ám chỉ mình cần phải như vậy.
Lúc này đang ở phòng ngủ không gian an tinhd, Có Niệm Niệm không ngừng nhớ lại một màn vừa rồi, Ôn Đình Vực đem tay với vào bên trong vạt áo cô.
Một khắc kia cô kinh ngạc, còn có thân thể đột nhiên nhũn ra, thậm chí ẳn ẳn có một loại khát vọng.
Nghĩ đến đây Cố Niệm Niệm đem gói che lại mặt mình.
Xong đời, xong đời, Cố Niệm Niệm nghĩ.
Cô Niệm Niệm mày thật là muốn sa đọa rồi.
Trong nháy mắt đó cô vậy mà lại có khát vọng!!
Có Niệm Niệm liều mạng khiến mình không được suy nghĩ đến một màn kia, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được chính mình.
Ôn Đình Vực đem đồng hồ đặt trước mặt cô, sau đó bảo cô một phút không được nhúc nhích, sau đó đem tay với Vào vạt áo cô.
Cả quá trình này mỗi chỉ tiết Cố Niệm Niệm đều nhớ rõ ràng rành mạch, thậm chí thân thể mỗi giây biến hóa cô cũng nhớ rõ.
Giây tiếp theo, Cố Niệm Niệm từ trên giường nhảy dựng lên.
Không được, cô không thể cứ như vậy, cô cần phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Có Niệm Niệm tới phòng tắm, cô dự định tắm nước lạnh.
Mà cùng lúc đó, Ôn Đình Vực cũng chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh cũng cần phải tắm nước lạnh, bình phục ngọn lửa bị khơi dậy lúc ở trên xe.
Nước từ vòi hoa sen không ngừng phun trên mặt trên người Cố Niệm Niệm, giống như những viên trân châu trong suốt chảy trên người cô.
Có Niệm Niệm xoa lung tung trên người mình.
Tà niệm! Cố Niệm Niệm mày có tà niệm!
Tà niệm như vậy có Niệm Niệm cảm thấy vừa thẹn vừa Sợ.
Cô ở trên người mình dùng sức chà sát, cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bức lui tà niệm trong đầu.
Nhưng có tình tà