Nam nhân này nhìn lén cô tắm rửa, hơn nữa còn không giải thích chút nào, quá không tôn trọng mình!
“Ôn Đình Vực, anh vô sỉ hạ lưu!” Cô Niệm Niệm nóng đâu lên, cái gì cũng nói ra được.
Mà lúc này Ôn Đình Vực rốt cuộc có phản ứng, anh đứng lên, bước về phía Cố Niệm Niệm.
Thân hình cao lớn nháy mắt bao phủ Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm cao gần 1m66, trong số nữ sinh không tính là lùn, nhưng ở trước mặt Ôn Đình Vực lại vô cùng nhỏ xinh.
“Tôi hạ lưu vô sỉ?” Ôn Đình Vực cúi đầu nhìn Cố Niệm Niệm, ngữ khí trầm tháp.
“Đương nhiên.” Cố Niệm Niệm cũng đủ dũng khí nói: “Anh nhìn lén nữ sinh tắm rửa.”!
“Cố Niệm Niệm, là chính cô không đóng cửa phòng tắm.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực càng thêm sâu thẳm: “Mà tôi vừa lúc muốn đi vào, vừa lúc cho rằng trong phòng tắm không có ai.”
Hiệu quả cách âm phòng tắm cực tốt, không hoàn toàn đẩy cửa vào căn bản nghe không được thanh âm nước chảy của vòi hoa sen.
Có Niệm Niệm sửng sốt.
Chính mình không đóng cửa?
Cô suy nghĩ nửa ngày, hình như đúng là có chuyện như vậy!
Lúc ấy trong lòng cô một mảnh hỗn loạn liền vọt vào phòng tắm, cửa cũng là cô tủy tiện đóng lại, chẳng lẽ căn bản chưa có đóng! Chỉ là khép hờ mà thôi?
Mặt Có Niệm Niệm đỏ lên.
Náo loạn nửa ngày thì ra không phải Ôn Đình Vực nhìn lén mình tắm rửa, mà là chính mình căn bản không đóng tốt cửa phòng tắm.
Thì ra là cô hiểu làm Ôn Đình Vực!
Cố Niệm Niệm mặt đầy hồ thẹn: “Ngại quá Ôn Đình Vực, là tôi, là tôi hiểu làm anh, đều là tôi sai.”
“Cố Niệm Niệm.” Mắt