Lâm Thải Tình nghĩ tình cảm của Ôn Đình Vực với Cố Niệm Niệm sẽ ngày càng sâu, chí ít sẽ sâu đến mức quên đi người kia.
Người đó vẫn luôn là tâm bệnh của Lâm Thải Tình.
Sau khi Lâm Thải Tình đi, Cố Niệm Niệm hỏi Ôn Đình Vực có muốn đi hay không, không ngờ Ôn Đình Vực bảo không đi.
“Tôi sợ mẹ tôi sẽ đến thường xuyên, chí ít mấy ngày nay khi bà còn trong nước thì tôi sẽ ở lại đây.” Ôn Đình Vực giải thích.
“Chúng ta mỗi người ngủ một phòng.” Sau đó Ôn Đình Vực nói thêm để Cố Niệm Niệm an tâm.
Căn hộ Ôn Đình Vực mua cho Cố Niệm Niệm rất lớn, chỉ riêng phòng ngủ cũng có máy cái, không phải lo không có phòng ở.
“Chúng ta đi xuống một chuyến đã.”
“Xuống dưới làm gì?”
“Mua nội y cho em.” Ôn Đình Vực nhướng mày.
Cố Niệm Niệm đỏ bừng mặt: “Quên đi, mai tôi về mang đến.”
“Chẳng lẽ em định để thối cả đêm sao? Em chịu được chứ tôi không chịu nỗi.”
Có Niệm Niệm nghĩ rồi theo Ôn Đình Vực xuống, trước khi đi cả hai đều thay đồ.
Có Niệm Niệm thay bộ vài màu xanh lam mà Lâm Thải Tình h đưa cho cô, vì đồ của mình mặc hai ngày nên cũng có mùi rồi.
Váy liền áo màu lam rất hợp với Có Niệm Niệm, nổi bật lên làm da trắng hơn tuyết và đôi chân thon dài trắng nõn.
Tóc vẫn hơi ẩm ướt nên thả tùy ý trên vai, đuôi tóc hơi cong lộn xôn.
Ánh mắt Ôn Đình Vực hơi có vẻ giật mình.
Cố Niệm Niệm mặc chiếc váy này rất đẹp.
Váy hơi ngắn để lộ đôi chân thon dài mê người của cô.
Khuôn mặt cô mang nét thơ ngây