Ôn Đình Vực dừng mở một tiệm đồ lót: “Chỗ này tôi không tiện vào, em vào chọn đi.” Cố Niệm Niệm đồng ý, đi vào.
Nhân viên quầy hàng thấy có người vào thì ân cần chào hỏi: “Tiểu thư, cô muốn kiểu dáng thế nào.”
Cố Niệm Niệm bị sự nhiệt tình của nhân viên quầy hàng làm cho không được tự nhiên lắm.
Bình thường cô chỉ đi mấy shop đồ rẻ tiền, có đến mấy tiệm cao cấp thì nhân viên ở đó cũng khó chịu muốn chết.
Cô nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
Trước đây cô mặc đồ tiết kiệm quá, đương nhiên người ta không dễ chịu gì cho cam.
Bây giờ cô mặc bộ váy Lâm Thải Tình tặng, nhìn rất cao cấp, nhân viên quây tất nhiên sẽ có vẻ mặt khác.
“Tôi xem thử một chút.” Lần đầy đến tiệm đồ lót cao cấp như vậy, ánh mắt Cố Niệm Niệm bắt an.
Cố tùy tiện nhìn thoáng qua giá của một bộ nội y, giá trên đó khiến tim cô đập nhanh hon.
“Hay cô xem mẫu mới nhất của chúng tôi, là Xuân, trông rất đẹp này.” Nhân viên nói.
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt.
Thật là cao cấp mà! Nội y mà còn có tên riêng, trước giò cô toàn mua nội y dưới năm mươi, trên mười đồng ba thôi.
): Cố Niệm Niệm muốn xem bộ nội y có tên đó dài ngắn thế nào nên đi theo nhân viên.
Đây là một bộ màu xanh nhạt, màu sắc tươi trẻ, nhìn thấy ý xuân dạt dào.
“Làm phiền chút, bộ này không tồi, tôi muốn mua.” Một giọng nói ngọt ngào đến khiến