Trong màn đêm, trông anh lạnh lùng mà xa cách.
Anh chỉ tùy tiện đứng ở đó đã tôn quý như đế vương, có khí thế làm người khác kính sợ và khí chất hơn người.
Tô Bạch cung kính đi đến bên cạnh: “Ôn tổng, đã thông báo cho quản gia biết hôm nay anh sẽ trở về khu nhà Thang Thần.
”
Ôn Đình Vực gật đầu: “Đi thôi.
”
“Vâng, Ôn tổng.
”
Từ sân bay đến Thang Thần cũng hơi xa, khi về đến đã là chín giờ tối.
“Tiên sinh, Cố tiểu thư không về chung với ngài sao?” Dì Lý chỉ thấy có mình Ôn Đình Vực về nên hỏi.
Ôn Đình Vực cau mày, hôm nay anh về cũng không báo cho Cố Niệm Niệm biết.
“Vừa rồi Cố tiểu thư đi ra ngoài tôi còn tưởng là đi đón ngài, có lẽ là có việc khác.
” Dì Lý hiểu chuyện nên vội hoà giải.
Ôn Đình Vực gật đầu: “Dì đi nghỉ ngơi trước đi.
”
Sau khi dì Lý đi nghỉ ngơi, Ôn Đình Vực dùng máy tính xử lý công việc, đã đến mười giờ.
Giờ này rồi mà cô gái kia còn chưa về, Ôn Đình Vực cảm thấy bản thân nên hỏi, dù họ chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.
Anh bâm gọi số điện thoại của Cố Niệm Niệm, nhưng không ai bắt máy.
Ôn Đình Vực không hiểu sao lại bức bói trong lòng, anh đi qua đi lại trong phòng khách rộng lớn.
Trong lúc vô tình ánh mắt anh rơi vào cái hộp giấy trên sô pha.
Hộp giấy đã được mở, phía trên in hình một cô gái ăn mặc gợi cảm hở hang.
Ôn Đình Vực cầm hộp giấy lên, bên ngoài có dán đơn chuyển phát nhanh, ghi rõ người nhận là Cố Niệm Niệm, ngày nhận là hôm nay.
Trong hộp có tờ giấy, Ôn Đình Vực vừa nhìn tháy, ánh