Đôi mắt Cố Niệm Niệm trừng to, đầy vẻ khó tin.
“Anh không được chạm vào tôi, anh hứa với tôi rồi.
” Cố Niệm Niệm run rẫy nói.
Những lời này khiến hành động của Ôn Đình Vực dừng lại, anh buông Cố Niệm Niệm ra.
“Tôi không chạm vào cô, ban đầu là do thương tiếc nhưng lần này là cảm thấy cô bản.
” Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.
Nói xong anh không chút lưu tình mà rời đi.
Cố Niệm Niệm cố nén nước mắt để nó không rơi xuống, cô cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn.
Lúc trước sao cô có thể nghĩ rằng Ôn Đình Vực là người tốt?
Người tốt sẽ đối xử với cô như vậy?
“Tôi không chạm vào cô, ban đầu là vì thương tiếc nhưng lần này là do cảm thấy cô bản.
”
Những lời này cứ mãi lảng vảng trong đầu cô.
Cô nhớ lại bộ dạng của Ôn Đình Vực khi nhìn thấy bản thân trang điểm và đội bộ giả màu đỏ.
Ôn Đình Vực chắc rất ghét mình nhỉ, chẳng qua là mẹ anh muốn anh kết hôn nên anh không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện cuộc hôn nhân thỏa thuận này với mình.
Hóa ra anh mua chung cư cho mình, mua chocolate cho mình À: ` tac ^ ` tử ` m.
TC £ > À ` rôi còn giải vây cho mình, giúp mình trút giận… Tât cả đêu là giả.
Không phải anh đối xử tốt với mình mà là bởi vì thỏa thuận hôn nhân nên không có cách khác mới phải làm.
Cố Niệm Niệm loạng choạng chạy về phòng ngủ của mình, dùng chăn bao bọc bản thân.
Quần áo của cô vẫn còn ẩm ướt nhưng cô mặc kệ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Kể từ khi mười sáu tuổi cô đã rất lâu rồi không rơi giọt nước mắt nào.
Trước kia Chu Mỹ Ngọc thường xuyên đánh mắng cô, Cố Bân cũng tay đấm chân đá, còn Cố Xảo Xảo