Đi ra khỏi phòng ngủ của Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực lại đi tắm nước lạnh.
Rửa đi không chỉ là xung động về sinh lý, mà còn là rung động trong lòng.
Ôn Đình Vực không nhớ rõ bao lâu rồi mình không có loại tâm tình khác thường này.
Ôn Đình Vực rất rõ ràng, với thân phận của anh thì không nên bị một nữ nhân ảnh hưởng đến tâm tình.
Từ phòng tắm đi ra ngoài, anh lại khôi phục vẻ đạm mạc như thường ngày.
Anh gửi email cho Tô Bạch, bảo cậu ta đặt cho anh vé máy bay ra nước ngoài vào ngày mai.
Quốc gia kia có vài hạng mục Ôn Đình Vực muốn khảo sát, nhưng bởi vì không phải quá vội vã nên anh vẫn chưa xuất ngoại.
Lầm này quyết định đi, một là bởi vì khảo sát hạng mục, hai là Ôn Đình Vực cảm thấy nên để bản thân yên tĩnh một chút, để từ thân thể đến linh hồn bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau Cố Niệm Niệm không thấy Ôn Đình Vực, dì Lý nói là đã đi công tác.
Cố Niệm Niệm nghĩ may mà đi công tác, nếu không cô thật đúng là không biết làm sao đối diện với Ôn Đình Vực.
Bữa sáng được dì Lý vẫn chuẩn bị rất phong phú.
Có Niệm Niệm uống sữa ăn bánh mì nướng lại nghĩ, tất cả những gì xảy ra đêm qua khẳng định chỉ là ngoài ý muốn, một hồi ngoài ý muốn.
Ăn sáng xong Có Niệm Niệm tới trường học, lúc này dì Lý đang thu dọn trong bếp đi ra.
“Cố tiểu thư, Có tiểu thư.” Di lý gọi Có Niệm Niệm.
Nhưng Cố Niệm Niệm đi hơi vội nên không nghe được.
Di Lý nghĩ buỏi tối đưa cho Có Niệm Niệm cũng được.
Sáng sớm hôm nay lúc đi Ôn Đình Vực có ý để lại một vật cho Có Niệm Niệm, nói nhớ kỹ nhất định phải đưa cho