Mặt Cố Niệm Niệm nhát thời xạm lại.
Cô đột nhiên nghĩ tới nụ hôn ngày hôm qua, trong lòng có quỷ, khuôn mặt thoáng cái đỏ lên.
Tô Nhan cùng Hà Thư Thư hai mặt nhìn nhau, nghĩ thôi xong rồi, Cố Niệm Niệm này quả thật là bệnh không nhẹ rồi.
“Niệm Niệm.” Tô Nhan thận trọng nói: “Kỳ thực nhiều người bên cạnh cậu cũng rất không tôi, tỷ như hà thư Thư này, dáng vẻ ôn văn nho nhã, tính khí lại tốt, cậu muốn thử một chút hay không?”
“Cậu nói bậy cái gì thế.” Có Niệm Niệm không vui.
cũng rất đẹp trai, nghe nói rất nhiều nữ sinh mới nhập học thầm mến cậu ấy.”
Có Niệm Niệm trừng mắt liếc Tô Nhan: “Bệnh thần kinh.”
Đúng lúc này cũng đến giờ vào học, hai người dừng lại đùa giõn.
Vào học không lâu thì chuông điện thoại reo, Cố Niệm Niệm cúi đầu xem di động, là âm báo tin nhắn.
Ôn Đình Vực.
Cố Niệm Niệm khó hiểu mà đỏ mặt, cô mở điện thoại di động ra.
“Đã thấy đồ chưa?”
Đồ? Đồ gì? Cố Niệm Niệm không rõ lắm.
*Đồ gì vậy?” Cố Niệm Niệm nhắn máy chữ rồi gửi đi.
Trong lúc chờ đợi, tim cô có chút rung động.
*Dì Lý không nói với cô?”
“Không có.”
Thật lâu sau Ôn Đình Vực cũng không trả lời lại, nội tâm Cố Niệm Niệm lại có chút mắt mát.
Ngay cả Có Niệm Niệm cũng không rõ ràng lắm.
Sau phút thất thần ngắn ngủi, lòng cô lại trở nên có chút gấp gáp, muốn trở lại