*“Dì Lý, gọi 120 đi.” Cố Niệm Niệm ép buộc chính mình phải trấn định.
Di Lý lúc này mới nhớ ra, lau nước mắt hoảng loạn đi lấy điện thoại cọi 120.
Trong lúc chờ đợi, dì Lý đỡ Có Niệm Niệm lên sô pha.
Cho dù Cố Niệm Niệm tự nói với mình phải trấn định, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được sợ hãi cùng khủng hoảng.
Không biết lúc nào xe cứu thương mới tới, dưới thân vẫn còn tiếp tục chảy máu.
Trong lòng vừa sợ hãi lại khủng hoảng.
Đúng lúc này thì Ôn Đình Vực trở về.
Cố Niệm Niệm không biết sao lại đúng lúc như vậy, Ôn Đình Vực lại trở về đúng lúc này.
Cô chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Đình Vực, cô đang thấp thỏm lo âu lại giống như tìm được chỗ dựa.
Di Lý quỳ trước mặt Ôn Đình Vực: “Tiên sinh, Cố tiểu thư sinh non rồi, đều tại tôi.”
“Là tôi tự ngã.” Có Niệm Niệm đột nhiên nói.
Cô biết dì Lý không phải cố ý, cô cũng biết một hạ nhân nếu làm chủ nhân sinh non sẽ có hậu quả gì.
Làm hạ nhân cho nhà giàu thường đều là những người gia cản không tốt, công việc này đối với họ rất quan trọng, chính là mạng sống của họ.
Nếu thất nghiệp, có lẽ cơm đều không có mà ăn.
Mà nếu chuyện dì Lý làm Cố Niệm Niệm sinh non bị truyền đi, không nói Ôn Đình Vực sẽ đối xử với bà như thế nào, dì Lý đời này cũng đừng mong tìm được việc làm.
Cố Niệm Niệm xuất thân nghèo khó, cho nên cô càng hiểu được tầm quan trọng của công việc đối với người nghèo.
Dì Lý quay đầu nhìn Cố Niệm Niệm, vẻ mặt không dám tin.
Ánh mắt Ôn Đình Vực rơi xuống máu tươi ở hạ thân Cố Niệm Niệm.
*Tô Bạch, tôi muốn đến bệnh viện, thu xếp ngay lập tức.”
Ôn Đình Vực nhanh chóng phản ứng lại, lập tức gọi điện thoại.
Cúp điện thoại xong anh đi đến bên người Cố Niệm Niệm, tuần nhan luôn lạnh nhạt lúc này lại vô cùng dao động.
Nhưng rất nhanh anh lại khôi phục như thường, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh là sóng lớn mãnh liệt dao động.
Vào lúc này anh càng lãnh tĩnh, Có Niệm Niệm