Không có quyền thế ngập trời và phú khả địch quốc, khoảng cách của bọn họ cũng sẽ không xa như vậy, nói không chừng còn có chút hy vọng.
Có Niệm Niệm cắn môi, môi của cô trắng bệch, không có một chút huyết sắc.
Đau đớn vẫn ập tới, bởi vì đau, đầu ngón chân của cô đều co lại.
Đau quá, đau giống như mỗi lần dì cả tới.
Mỗi lần đến tháng Có Niệm Niệm cũng là đau đến chết đi sống lại.
Cố Niệm Niệm được dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến bệnh viện, đồng thời toàn bộ bệnh viện bị phong toả, không cho phép bất cứ người ngoài nào tiền vào.
Ngay cả tất cả các nhân viên y tế đều bị gọi tới, yêu cầu nhất định phải bảo mật.
Có Niệm Niệm bị đưa vào phòng phẫu thuật, Ôn Đình Vực định đi theo tiền vào.
Bác sĩ thiện ý khuyên: “Ôn tiên sinh, quá trình có thể sẽ tương đối huyết tinh, để phòng ngài lưu lại ảnh hưởng tâm lý, tôi khuyên ngài vẫn nên ở lại bên ngoài.”
“Không sao, tôi cùng đi, cô ấy sẽ sợ.” Ôn Đình Vực không chút nào do dự.
Anh biết Cố Niệm Niệm chưa từng trải qua việc này, tuổi lại nhở, nhất định sẽ sợ hãi.
Phải có người đi cùng cô, nếu không anh sợ cô không trụ được.
“Anh không cần vào cùng đâu, nghe lời bác sĩ đi.” Cố Niệm Niệm cũng có chút xấu hỏ.
Ôn Đình Vực cúi người, ở bên tai cô thâp giọng nói: “Nơi nào của cô tôi cũng từng thấy qua, lúc này không cần phải xấu hỗ.”
Mặt Có Niệm Niệm đỏ lên, không nói nên lời.
Sau khi vào phòng phẫu thuật, Cố Niệm Niệm được đưa lên bàn mỏ.
Mặc dù là bác sĩ nữ, nhưng cô vẫn rất ngượng ngùng.
Bác sĩ một mực trần an cô: “Không cần sợ, sẽ xong ngay thôi.”
Tim Cố Niệm Niệm đập thình thịch, cô thở dài một hơi, tự nói với mình phải trần định.
Cố Niệm Niệm, từ nhỏ đến lớn có khổ gì mày chưa trải qua chứ, chút khổ như vậy mày sợ cái gì!
Cô nở nụ cười: “Tôi không sợ!”
Ôn Đình Vực nhìn cô