Chỉ là có chút kỳ quái, bác sĩ này nhìn cô sao có chút quái quái, giống như là cực lực nhịn cười?
Ôn Đình Vực đỡ Cố Niệm Niệm đến ghế ngồi, cởi áo khoác ngoài phủ thêm cho cô.
“Cô chậm chút.” Ôn Đình Vực đi đến bên cạnh bác sĩ thì thầm vài câu.
Bác sĩ hiểu ra, vội vàng cầm một thứ đến đưa cho Ôn Đình Vực.
Cũng may bà đã 50 tuổi, nếu không đưa thứ này cho một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông anh tuần như vậy, bà thật sự sẽ xấu hỗ đến chết.
Ôn Đình Vực mang đến đưa cho Cố Niệm Niệm: “Vào toilet thay đỉ.”
Thanh âm của anh ôn nhu lại trầm tĩnh.
Có Niệm Niệm nhìn thấy đồ vật trong tay Ôn Đình Vực thì như bị sét đánh.
Cả người cô đều choáng váng.
“Đây… đây…” Tay cô run rẩy mà chỉ vào thứ trên tay Ôn Đình Vực: “Tôi chỉ là đến ngày?”
Ôn Đình Vực gật gật đầu.
Cố Niệm Niệm xáu hổ muón chết!
Cô đoạt lấy băng vệ sinh trên tay Ôn Đình Vực, phi nhanh vào toilet.
Đồ đã thay xong, nhưng Cố Niệm Niệm còn ngốc trong toilet không dám ra ngoài.
Mắt mặt! Mất mặt! Mất mặt muón chét!
Cố Niệm Niệm, tao đã sớm biết mày ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới mày lại ngu xuẩn tới trình độ này!
Quả thực chính là ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc, ngu ngốc đến không giống người thường.
Hưng sư động chúng chạy tới bệnh viện, nói mình sinh non, kết quả chỉ là đến tháng?
Có Niệm Niệm quả thực muốn đâm đầu tự tử.
Trong đời cô chưa