“Cố tiểu thư, đều trác dì, đáng chết!” Dì Lý vừa nói vừa muốn đánh vào mặt mình.
Có Niệm Niệm kéo lại tay của dì Lý: “Dì Lý, dì hiểu lầm rồi, cháu chỉ tới tháng tôi.”
Lúc nói lời này cô còn có vài phần thẹn thùng, mặt đỏ lên.
Dì Lý nhất thời không tiếp thu kịp.
Chờ sau khi bà hiểu được thì Cố Niệm Niệm đã vào phòng tắm.
Thì ra Cố tiểu thư chỉ là đến tháng.
Dì Lý vỗ vỗ ngực, cũng may cũng may.
Bằng không cả đời này bà cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Bắt quá bà có chút không hiểu, phụ nữ đến tháng sao có thể nhằm lẫn với sinh non đây?
Dì Lý nghĩ, có lẽ vì bà già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, có chút không rõ ràng.
Có Niệm Niệm tắm xong liền thay quần áo ngủ sạch sẽ, một thân thơm ngát.
Dì Lý trong lúc cô tắm dã tốn sức đun một nồi nước đường đỏ.
Chờ sau khi Cố Niệm Niệm đi ra, dì Lý liền đưa đến: “Tới ngày này phải uống một chút nước đường đỏ.”
Lúc trước tưởng làm mình sinh non, Cố Niệm Niệm chủ động nói là mình tự ngã khiến dì Lý cảm thấy lòng dạ cô gái này rất tốt.
Bà càng thêm thích Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm cũng không muốn cô phụ ý tốt của dì Lý, liền đem nước đường đỏ uống hết.
“Anh không phải đi công tác sao? Sao hôm nay đã trở lại rồi?” Cố Niệm Niệm chủ động đến gần Ôn Đình Vực.
Nói cho cùng làm hại người ta vô duyên vô cớ vội vàng lâu như vậy, cô vẫn ơi xấu hồ.
“Vốn dĩ là có việc.” Ôn Đình Vực nói: “Trước tiên quay trở lại.”
Di Lý vốn là người không giấu được tâm sự, buổi sáng sau khi Cố