“Đúng rồi, hôm nay cô không mặc quần áo tôi đưa?” Ôn Đình Vực đột nhiên nghĩ tới cái này.
Hôm nay Cố Niệm niệm mặc một bộ váy liền màu trắng, chất liệu rất kém, vừa nhìn là biết là hàng vỉa hè.
*Còn không phải nghĩ là mình mang thai sao, cũng không còn tâm tư mặc đồ xinh đẹp đi khoe một phen.” Có Niệm Niệm cười khan.
Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân, chính là tuy rằng cô có chút chờ mong cảnh tượng mình mặc quần áo đẹp, nhưng sau ngẫm lại lại có vài phần cảm giác như cáo mượn oai hùm.
Cố Niệm Niệm cô chính là một đứa con gái nghèo, giả người giàu có làm cái gì.
Chẳng qua, bất luận nữ nhân nào cũng không cự tuyệt được quần áo đẹp đẽ.
Vừa nghe Ôn Đình Vực nói như thế, tâm Có Niệm Niệm lại khế động.
Cô nghĩ, nếu không hôm nào đó liền mặc một bộ tửu xem, chỉ mặc một ngày, chỉ một ngày.
Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, Cố Niệm Niệm liền đến trường học.
“Hiện tại đã xác định tôi không mang thai rồi, anh không cần đưa tôi nữa đâu.” Cố Niệm Niệm không muốn Ôn Đình Vực lại đưa cô đi.
“Những ngày này cô không thoải mái, tôi vẫn nên đưa cô đi.” Ôn Đình Vực nghĩ một chút rồi nói.
“Không sao.” có Niệm Niệm xua xua tay: “Là phụ nữ đều sẽ có những ngày này, nào có quý giá như vậy, không cần đưa liền không cần đưa.”
Ôn Đình Vực ngẫm lại, hôm nay công ty xác thực rất nhiều việc, đặc biệt còn vì hôm qua trở về trước vì Cố Niệm Niệm, còn rất nhiều việc chưa xử lý xong, anh cũng liền từ bỏ.
Có Niệm Niệm đi đến bến xe bus.
Một chiếc Ferrari màu đỏ vô cùng bắt mắt nhanh chóng phi qua trước mắt cô.
“Vụt.” mộ tiếng, chiếc Ferrari đã lái qua vài mét lại lùi trở lại.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai tỉnh xảo.
“Cố mỹ nữ.” Bên môi người đàn ông nở một nụ cười tà khí, khóe mắt cong cong: “Chúng ta lại gặp mặt.”
Cố Niệm Niệm khiếp sợ, định thần nhìn lại, thì ra là Dung Chỉ.
“Tôi đưa cô đi?” Dung Chỉ cười hì