Con cứ cầm đó đi.
Ta cho con.
- Dạ con xin mẹ hãy cho con được phép gửi lại không như vậy con áy láy nắm mẹ ơi.
Con vì tiền mới đến với anh ấy.
- Được rồi.
Con muốn vậy thì ta không ép còn về việc đi làm con nên nói với Bắc Khải nhé!
- Dạ mẹ.
Hai người đi dạo quanh sân vườn cười nói vui vẻ như hai mẹ con ruột.
Hàm Nhiên cô cảm thấy may mắn khi có được người mẹ chồng như vậy.
Bắc Khải về đến nhà anh liền hỏi ngay giúp việc.
- Cô ấy đâu?
- Cô nào ạ? thiếu gia.
- Còn ai nữa sao? vợ tôi ấy.
Bắc Khải muốn cho nghỉ việc luôn người giúp việc này.
Giờ ngoài vợ anh ra thì anh còn quan tâm đến ai sao?
- Thiếu phu nhân và phu nhân đang đi bộ trong vườn ạ.
- Được rồi.
Chân dài của anh sải bước về phía sân vườn, đi được vài bước chân thì thấy mẹ anh và cô đang đi vào trong.
- Hèm...!èm...!Mẹ...
- Mày dùng giọng đó với ai vậy? mà sao nay về sớm vậy?
- À...!đôi khi cũng nên dành thời gian cho mẹ của con chút.
Bắc Phu nhân nghe anh nói vậy thì lườm anh, bà sống gần 60 tuổi rồi nó có bao giờ về sớm ăn cơm tôi với bà bữa nào đâu.
Nay nó lại bày đặt vậy là sao?
- Tao chưa muốn giảm tuổi thọ đâu.
- Mẹ...!Con giờ sẽ thường xuyên về sớm.
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy cô cũng chỉ biết cúi mặt xuống đất.
Hai người vừa mới quen nhau chưa được 2 ngày nên cô vẫn có chút xấu hổ.
Thấy cô vợ nhỏ của mình không chịu ngẩng đầu nên nhìn mình thì anh liền nên tiếng.
- Hàm Nhiên mặt chồng em ở trên chứ có ở dưới đất đâu mà em cứ cúi đầu xuống vậy?
- Hả?
Như phản xạ cô ngẩng mặt nên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình làm cô ngại đỏ mặt.
- Tốt.
Lần sau em cứ nhìn như vậy.
Mẹ anh thấy con dâu mình thật ngây thơ lại bị thằng ranh này trêu nữa rồi.
- Mày lại dám trêu con dâu tao sao?
- Á...!mẹ...!mẹ bỏ con ra.
- Lần sau mà dám trêu con dâu tao thì đừng trách tao ác.
Hàm Nhiên không nhịn được cười vì anh lại sợ mẹ đến vậy.
Đúng là cô có một bà mẹ chồng tuyệt vời.
- Đau quá...!Mẹ thật là...!
- Đi vào ăn cơm...
Bà Bắc không ngại quát anh và quay sang cô thì dịu hiền hết nước chấm luôn.
Bà cầm tay cô dẫn cô vào nhà cùng ăn cơm để lại anh đứng đó xoa cái tai mình đau điếng mà chạy theo vào.
Ăn xong thì cô và anh nên phòng, thấy cô có vẻ ngại ngùng anh lại được đà trêu cô.
- Phòng này chẳng phải đêm qua em cũng vào sao?
- Hả?
Hàm Nhiên da mặt đã mỏng lại bị anh trêu thì làm sao cô chịu được.
Cô rón rén bước vào phòng còn anh mặt tỉnh bơ mở cửa và nháy mắt hàm ý với cô.
Bắc Khải không nhịn được cười mà nhếch môi cười.
- Anh đi tắm đi.
em đã tắm rồi nên em đi ngủ trước ạ.
- Ngủ sớm thế vợ...!anh vẫn đói..
- Em...!Em lấy cơm cho anh ăn nhé! Có mẹ nên anh ngại ăn sao?
Bắc Khải đến